Edit: Lũy Niên
Lúc mà Nhiếp Bính Tĩnh xuất hiện, Trang Thâm dường như theo bản năng bài xích.
Thứ lộ ra từ ánh mắt của nữ sinh khiến cho cậu cảm thấy không được thoải mái, cho nên cậu chỉ muốn Thẩm Văn không đến gần cô ta.
Đây là máu ghen nổi lên sao?
Trang Thâm gần như là không có suy nghĩ đến chuyện này, chỉ là theo ban năng nói ra suy nghĩ từ đáy lòng mà thôi.
Thẩm Văn nhìn cậu chăm chú suy nghĩ, buông mèo nhỏ ra cười nói: "Mặc kệ tại sao em nói ra những lời này, tôi hiện tại rất vui vẻ!"
Mèo nhỏ đu lên ông quần của Trâng Thâm, Trang Thâm giúp anh một tay ôm lấy mèo nhỏ vào trong ngực cậu. Mềm mại cuộn thành một đoàn, dán vào bụng của cậu vô cùng dính người.
Trang Thâm đặt tay lên người bé, còn chưa mở miệng.
"Tôi sẽ không dây dưa rễ má gì với cô ta hết." Thẩm Văn đến gần cậu, giọng nói của anh mang theo vị bạc hà mát lạnh: "Tôi chỉ ở bên người tôi yêu."
Hơi thở của Thẩm Văn rất gần, Trong nháy mắt Thẩm Văn nói xong liền đứng lên, đặt mèo lên trên bàn.
"Meo~" Mèo nhỏ vội vàng không kịp chuẩn bị, xoay một cái mở hai con mắt tròn vo, nhìn thật sự đáng thương.
Khuôn mặt Trang Thâm lạnh nhạt, nhàn nhạt nói: "Tôi về ngủ trước."
Trên môi Thẩm Văn mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Lúc rảnh rỗi cứ đến đây!"
Cho đến khi rời khỏi ký túc xá, Trang Thâm vẫn luôn rũ mắt, mày hơi nhú lại.
Cảm giác khi nãy mới xông lên đầu công, khi nam sinh đến gần như mang theo hơi nóng khiến cho da đầu nóng lên.
Cậu không khống chế được mà nhớ lại hương vị bạc hà khi nãy, thế nhưng lại
nhạt đến độ không thể miêu tả.
.............................................................
Cuối tuần, Hách mợ lái xe đến đón cậu.
Mấy ngày hôm nay nhiệt độ bên ngoài ngày một giảm, mặt trời vừa lên đã có người mặc áo khoác lông dày cột. Mợ Hách nhìn thấy cậu liền mở cửa, dịu dàng nói: "Bên ngoài lạnh lắm! Sao lại mặc mỏng như vậy? Mợ nhìn đã thấy lạnh. Quần áo nhà chúng ta may rất nhanh, nểu không có chuyện gì thì hai ngày nữa sẽ xong."
Trang Thâm khoác một chiếc áo lông trắng bên ngoài. Thân hình thiếu niên gầy, nhưng làn da của thiếu niên rất trắng. Tựa như phảng phất tia ánh sáng trắng vậy.
"Không lạnh." Trang Thâm thắt dây an toàn đáp..
"Thanh niên bọn con vẫn còn đang độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng không thể không để ý sức khỏe của mình. Không thể ỷ vào tuổi của trẻ mà chủ quan." Hách mợ cười lái xe rời đi
Trang Thâm cùng luật sư trò chuyện xong cũng vừa lúc đến lúc ăn cơm tối.
Hách Duệ Thành trở về bắt đầu ăn cơm tối. Y nghe chuyện xong, liền nhìn về phía hai đứa nhỏ nói: "Di sản lần này dường như là chia đều, tuy rằng tiền không nhiều. Nhưng ít nhất bọn họ sẽ không nháo."
Trang Thâm đoán, đương sự ở đây chính là hai người phụ nữ mà ngày hôm đó họ gặp trong phòng bệnh.
Hách mợ lắc đầu: "Trước vẫn còn nghe, em ba hỏi! Ba có một nhóm đồ cổ với đồng hồ đặt ở đâu...Không biết bọn họ lấy đâu ra tin tức này, thật thật giả giả."
Hách Chỉ ngồi một bên đột nhiên nói: "Trước ông cho bọn con một phong bì, trong đó liệu có đồ hay không? Nhưng mà ông muốn bọn con thành niên mới bỏ ra nhìn..."
Hách mợ lập tức đáp lại: "Việc này chỉ có thể nói ở trong nhà, không thể nói với bên ngoài rằng ông cho con cái gì. Nếu như ông muốn đến khi con thành niên mới được mở, vậy con cứ nghe ông đi."
Hách Chỉ gật đầu, liếc nhìn Trang Thâm. Rõ ràng đối với mất chuyện thần thần bí bí này vẫn có phần ngạc nhiên.
Hách mợ nhìn Trang Thâm dịu dàng nói: "Chuyện này hai đứa không cần phải suy nghĩ nhiều. Trước đây mẹ con để lại cho con rất nhiều thứ. Cho dù không có những thứ này, mợ cũng sẽ không để con phải khổ sở."
Trang Thâm múc một phát canh gà đáo: "Vâng, con cũng không để bụng số tiền này."
Hạch mợ nhịn không được mà nở nụ cười với cậu, nụ cười dịu dàng thân thiết: "Trước đây không lâu, mợ đi ngang qua gian nhà nhỏ của mẹ con, hoa viên tuy rằng trở lên hoang vắng. Nhưng mất đóa hoa hồng lớn lên rất xinh đẹp. Con rảnh rỗi thì đến đó nhìn xem."
Trang Thâm nghĩ lại đồ đạc mà mẹ nguyên chủ để lại, hình như có một gian nhà nhỏ.
Chỉ là càng đi sâu vào chỗ đó, đầu óc cũng cậu không khống chế được mà trở lên đau đớn. Thân thể này dường như không muốn trở về những nơi hay đồ đạc liên quan.
Khuôn mặt của cậu không chút gơn sóng: "Được."
Nhắc đến Hách Nhàn, Hách mợ không khỏi có phần thương cảm, nên cũng không nói gì nữa.
Trang Thâm tuy rằng rất tùy tính, nhưng cậu dùng thân thể, thậm chí còn hưởng thụ những tình cảm của thân thể này Hẳn là do cạu đã thay đổi vận mệnh của nguyên chủ.
Rời xâ nhà họ Trang, thay đổi vận mệnh bát hạnh.
Nhưng mà, trong đáy lòng khi nãy cậu nghĩ nguyên chủ khẳng định muốn quay trở về để nhìn.
Trang Thâm chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Hách Nhàn qua tấm hình kia, đối với những chuyện khác cậu biết rất ít. Chuyện về thân thể này luôn đi qua một cách mơ hồ.
Ăn cơm xong Trang Thâm rời đi, đi đến trước gian nhà của Hách Nhàn.
Cách cửa nhận diện dấu vân tay của cậu và Hách Nhàn, chỉ là có một người vĩnh viễn sẽ không thể trở về.
Có thể ở chỗ này tìm ra được chút trí nhớ, Trang Thâm luôn cảm thấy trong long có chút khó chiu.
Khi vừa đẩy cửa ra, Trang Thâm nhận được điện thoại của Thẩm Văn.
Thanh âm của Thẩm Văn rất lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn hơi khàn khàn: "Em ở đâu?"
"Nhà mẹ tôi!" Trang Thâm đẩy cửa ra, chạm công tác để mở đèn lên.
Ánh đèn chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Màu sắc đồ vật trang trí ở đây, liếc nhìn liền cảm thấy ấm áp.
Thế nhưng về lâu rồi không có ai ở nên có chút bụi, cũng không có không khí người ở nên có vẻ hơi lạnh lùng.
Thẩm Văn: "Mẹ em?"
Trang Thâm đáp lại một câu: "Căn nhà trước kia của mẹ tôi!"
Cậu đi dạo một vòng ở phòng khách, đứng trước cửa sổ nhìn về phía hoa viên. Không có ai chăm sóc nên cỏ mọc bốn phía xanh mướt cùng với những chiếc lá vàng rụng.
Thẩm Văn hơi ngừng, thanh âm thả nhẹ xuống: "Một mình em?"
"Ừm."
Trang Thâm nhìn bên cạnh bàn có một cây đàn ghi – ta, hơi di chuyển.
Thanh âm của Thẩm Văn rất thấp, tiếng đàn của cậu bên kia truyền đến: "Lúc nào về, tôi đến đón em."
Tiếng đàn truyền khắp cả gian nhà, có lẽ bởi vì có tiếng đàn, lại có lẽ là vì có thanh âm của người khác ghé vào lỗ tai cậu.
Tâm trạng u ám của Trang Thâm lập tức biến mật.
Cậu giuông mắt nhìn thoáng về phía căn phòng cuối cùng, trả lời: "Được."
Trang Thâm đặt đàn ghi-ta về chỗ cũ, mời tính rời đi không cẩn thận đụng phải một ngăn kéo bên trong có một quyển nhật ký.
Những nét bút màu đỏ viết trên từng trang giấy trắng rơi xuống đất.
Trang Thâm ngồi xổm xuống, nhặt quyển sổ lên, đúng lúc nhìn thấy nội dung bên trong.
"Năm 2001 tháng 5 ngày 7, cửa hàng bán hoa tặng hoa hồng trắng. Không biết bảo bảo có thích mùi này hay không?"
Tay Trang Thâm khẽ run, đây là nhật ký?
Cậu lật về sau nhìn thoáng qua.
"Năm 2001 tháng 7 ngày 20, hôm nay tiểu Chúc mua hộ nước hoa, rất cảm ơn cô ấy. Ngày hôm nay, bảo bảo đá tôi hai lần."
Bên trong ghi chép lại những chuyện hàng ngày, hình như chỉ là đơn thuần ghi chép những chuyện đã xayra trong từng ngày.
Trang Thâm đóng quyển sổ lại, đặt lại vào bên trong hộc tủ.
Trang Thâm gửi định vị cho Thẩm Văn ở bên ngoài xóm nhỏ ở trước công viên.
Trang Thâm cũng không đợi lâu, từ xa đã nghe thấy được tiếng mô-tô vang khắp trời, từ từ dừng lại trước mặt cậu.
Nam sinh ngồi trên xe mô-tô nhìn cậu. Cách lớp kính mũ, Trang Thâm không nhìn rõ được vẻ mặt của anh. Nhưng cũng có thể nhìn từ ngoại hình để nhận ra đây là Thẩm Văn.
Thẩm Văn đưa mộtc cái mũ khác cho cậu: "Hôm nay dẫn em đi hóng gió."
Đây là lần thứ hai Trang Thâm ngồi trên chiếc xe này.
Cậu ngồi lên xe, cúi đầu nhìn người trước mặt. Thẩm Văn mặc một bộ quần áo màu đen, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước. Vòng eo rất gầy.
Thẩm Văn nói vọng ra sau, nói: "Ôm chặt một chút, em ngã xuống tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Trang Thâm nghiêng người về phía trước, hai tay vòng về phía trước ôm lấy hông anh. Khoảng cách hai người trong nháy mắt được kéo lại gần. Cách nhau chỉ hai lớp áo, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
Thẩm Văn không nghĩ đến cậu sẽ phối hợp như vậy. Anh vẫn còn đang cảm nhận hơi ấm của cơ thể cậu khi đến gần anh, thậm chí anh còn ngây người.
Bạn cùng bàn của anh, hình như so với trước kia dễ nói chuyện hơn rất nhiều?
Thẩm Văn cong khóe môi, hơi lạnh trong bóng tối ấy khiến cho toàn thân anh sôi trào.
Cho dù như thế nào, thì quan hệ giữa hai người bọn họ đều đã có sự thay đổi rất lớn.
Thẩm Văn cầm tay lái, cho dù gió như thế nào anh vẫn cảm nhận được hơi thở của người phía sau. Bởi vì người ấy dán vào anh, nên Thẩm Văn có thể cảm nhận được lồng ngực ấy hơi rung.
"Tại sao lại muốn đến đây với tôi?"
Xe chạy băng băng, cảnh vật hai bên thay đổi rất nhanh.
Bầu trời, con sông vụt qua trong màn đêm.
Thanh âm của Thẩm Văn vẫn rất thấp, theo những cơn gió nhè nhẹ truyền đến: "Bởi vì tôi muốn gặp em!"
Khi nghe cậu nói, cậu ở một mình ở căn nhà của mẹ mình. Phảng phất dù chỉ rất ngắn lại cách nhau bởi một chiếc điện thoại di động nhưng anh vẫn cảm giác được sự cô đơn từ cậu.
Bạn cùng bàn của anh là một người luôn luôn có thể lẻ loi ở bất kỳ nơi nào.
Anh không thể làm bạn với cậu, nhưng ít nhất khi anh rời đi, có thể cho cậu chút gì đó ấm áp.
Anh không muốn để Trang Thâm phải chịu một chút đớn đau nào.
Tay Trang Thâm đặt trên hông Thẩm Văn hơi siết chặt.
Như ánh lửa trại bùng lên ở nơi cánh đồng hoang lạnh như băng. Cuối cùng, Trang Thâm nhìn về bóng lưng cao ngất của nam sinh ngồi đằng trước, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
..............................................
"Trường tính tổ chức tiệc tối vào tết dương lịch, lần này lớp chúng ta nên chuẩn bị cái gì đây? Tôi nghe nói có không ít lớp cũng nhau hợp xướng đấy! Nếu không hay chúng ta cúng nhau hát bài < Khó quên đêm nay >."
"Đừng! Cái này không hay, cho dù có hợp xướng cũng nên chọn bài hay một chút."
Trên lớp trước sau như một náo nhiệt hẳn lên, Trang Thâm quay trở lại chỗ ngồi. Đúng lúc Nhiếp Bính Tĩnh đi ngang qua cậu, nói với người ngồi trước mặt: "Tớ biết khiêu vũ với hát, có thể tham gia hay không?"
"Tất nhiên là có thể! Cậu biết nhảy múa? Nếu không các cậu học vụ điệu rồi cùng nhau lên khiêu vũ!!" Những bạn học khác kích động nói.
Trang Thâm lấy điện thoại di động ra rồi đeo tai nghe, nghe tiếng anh. Nhiếp Bính Tĩnh nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cậu, có chút không vui.
Cuối tuần, Nhiếp Bính Tĩnh muốn tìm mấy người Thẩm Văn cùng nhau đi chơi, nhưng cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.
Tưởng Hoài mơ hồ có tiết lộ với cô ta, quan hệ của Trang Thâm với Thẩm Văn rất tốt. Gia cảnh của Trang Thâm không tốt, muốn cô ta đừng nên ở trước mặt cậu nói về tiền.
Gia cảnh không tốt? Không phải tốt!
Buổi trưa, Trang Thâm nhìn người người qua lại trong lớp học, cho đến khi trong phòng học chỉ còn lại hai ba người. Cậu mới chậm rãi đứng dậy rời đi.
Vừa mới ra đến cửa phòng học, phía sau có một người đuổi theo cậu.
"Trang Thâm, tớ có thể nói chuyện với cậu được không?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Nhiếp Bính Tĩnh mềm mại cười: "Nghe nói quan hệ của cậu với Thẩm Văn không tệ, bình thường các cậu có ra ngoài chơi với nhau không?"
Trang Thâm nhìn cô ta một cái, cước bộ tăng nhanh hơn: "Thỉnh thoảng."
"...Vậy lúc cậu với cậu ấy ra ngoài chơi với nhau, có thể kêu tớ đi cùng được không?" Nhiếp Bính Tĩnh xoay xoay đuôi tóc của mình: "Trước đây, tớ với Thẩm Văn là bạn bè, chỉ là lâu ngày không gặp mặt...chi nên, tớ bây giờ ở chỗ này không có bạn bè. Nếu như cậu đồng ý, tớ cũng có thể trở thành bạn của cậu. Chúng ta sau này cùng nhau đi chơi!"
Tuy rằng cô ta nói như vậy, nhưng trong giọng nói không chút che giấu sự cao ngạo của bản thân. Làm bạn với Trang Thâm, đối với cô ta chính là đang hạ thấp giá trị của bản thân mình.
Trang Thâm từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta: "Không cần."
"...Cậu!" Nhiếp Bính Tĩnh nhìn cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tức giận đi nhanh hơn một bước, chặn ngang mặt cậu, cô ta chẳng thèm đeo lớp ngụy trang trên mặt nữa: "Cậu muốn cái gì? Đồng hồ không đủ, tôi đưa thẳng tiền công cho cậu? Cậu muốn bao nhiêu, cho một cái giá đi! Bao nhiêu tôi cũng đều cho cậu!"
Trang Thâm bị cô ta chặn đường, ánh mắt có hơi lạnh đi.
Nhiếp Bính Tĩnh luôn cảm thấy Trang Thâm khinh thường cô ta, dựa vào cái gì chứ?
Trang Thâm không cảm xúc đáp: "Cất tiền của cô đi, tôi không muốn cũng không cần."
Nhiếp Bính Tĩnh cắn răng, đột nhiên nghe được tiếng nói từ đằng sau.
Là giọng nói của Thẩm Văn.
Cô ta cúi đầu, nhìn về phía sau cầu thang, lùi lại một bước lỡ chân đạp hụt.