Edit: Lũy Niên
Cả người Nhiếp Bính Tĩnh đột nhiên ngã về phía sau, Trang Thâm vốn dĩ không đặt sự chú ý của mình lên cô ta, nên không thể nào bắt kịp.
Một tiếng hét vang lên, cùng lúc đó có hai người từ phía cầu tháng đi lên.
Thẩm Văn cùng với Tưởng Hoài cùng nhau xuất hiện, liếc mặt nhìn người vừa ngã sấp xuống đất. Còn có Trang Thâm đang đứng ở bên trên.
Nhiếp Bính Tĩnh lúc ngã xuống dưới có lợi dụng chút kỹ xảo, hơn nữa cũng chỉ còn vài bước chân nên nếu như khống chế tốt thì sẽ không làm mình bị thương.
Nếu Trang Thâm không đồng ý giao dịch với cô ta, thì cô ta cũng chỉ có thể dùng cách khác.
—-Gây xích mích.
Làm cho Thẩm Văn biết, loại người như Trang Thâm đằng sau lưng anh thái độ như thế nào. Người bạn như vậy không nên chơi cùng.
Hoàn cảnh của cô ta rất tốt, hơn nữa bị chính bạn của Thẩm Văn bắt nạt. Thẩm Văn cũng sẽ sinh ra áy náy với cô ta.
Chỉ cần có một tí áy náy, cô ta cũng có thể lấy chút ấy đánh vào tâm lý, sau đó thành công chiếm lấy người này.
Nhưng cô ta không chú ý đến, hôm nay cô ra đeo một đôi giày da cao gót, lúc mà cô ta ngã xuống bị lếch sang một bên, mắt cá chân trong nháy mắt truyền đến cơn đau nhức.
"Cậu làm sao vậy?" Tưởng Hoài nhìn Nhiếp Bính Tĩnh ngồi trên mặt đất, sự đau đớn trên mặt không giống như đang giả bộ.
Thẩm Văn nhìn thoáng qua cô ta, rồi lập tức nhìn lên trên.
Trang Thâm đứng ngược ánh sáng, những ánh sáng chiếu từ cửa sổ hành lang thẳng vào thiếu niên. Khiến cho cơ thể cậu được bao chùm bởi thứ ánh sáng của thiên nhiên. Trong mắt thiếu niên không có nửa phần bối rồi.
Nhiếp Bính Tĩnh ngồi dưới mặt đất, ngẩng mặt lên. Đôi mắt mang theo hơi nước.
"Tớ chỉ muốn hỏi Trang Thâm có thể kết bạn được hay không thôi, cậu ấy giận liền..."
Nhiếp Bính Tĩnh lau nước mắt của mình, viền mắt đỏ bừng nhìn Trang Thâm nói: "Nếu như tớ có nói sai, thì cho tớ xin lỗi! Cậu đừng có tức giận có được không?"
Từ câu chữ có thể nghe được sự uất ức trong đó, không có bất kỳ khuyết điểm gì.
Mặc cho ai nhìn thấy chuyện này, cũng sẽ đứng về phe yếu là cô ta. Còn Trang Thâm là người cố tình gây sự, một người độc ác.
Tưởng Hoài mở to hai mắt nhìn, y không thể phản ứng kịp: "Ý của cậu là Thâm ca đẩy cậu? Không phải chứ?"
Nhiếp Bính Tĩnh cắn mội, cô ta chống bước tường trắng đứng lên. Nhưng bởi vì dùng sức, mắt cá chân truyền đến từng cơn đau đớn.
Cô ta cố gắng nhịn đau, miễn cưỡng dựa vào tường. Dùng tư thế chống đỡ: "...Là tớ không tốt! Tớ biết Trang Thâm không muốn để ý đến tớ, nhưng tớ cho là cậu ấy không nghe được. Cho nên đứng ở trước mặt cậu ấy...tớ không nghĩ cậu ấy sẽ tức giận như vậy..."
Biểu cảm của cô ta quá mức chân thật, Nếu không phải Trang Thâm là nhân vật chính trong câu chuyện này thì thật sự suýt chút nữa đã bị cô ta lừa gạt.
Tưởng Hoài như đang mơ: "Cậu chắc chứ? Thâm ca vì chuyện này nên mới đẩy cậu?"
Trước đây y cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Trang Thâm khi đánh nhau, nhưng nếu ai đó nói cho y rằng Trang Thâm đẩy một nữ sinh. Tưởng Hoài không thể nào mà tin nổi.
Trong mắt, Trang Thâm cho dù làm người ra sao, như thế nào cũng sẽ không bao giờ đi hành hung một nữ sinh.
Có mấy người đi về phía cầu tháng, nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu của Nhiếp Bính Tĩnh đều đứng lại nhìn.
Nhiếp Bính Tĩnh thê thảm thút thít khóc, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Thẩm Văn.
Kết quả, cơ bản ánh mắt của Thẩm Văn không hề đặt trên người cô ta. Mà ngược lại đầy hứng thú nhìn về phía Trang Thâm.
Biểu cảm đáng thương của Nhiếp Bính Tĩnh duy trì lâu như vậy, suýt nữa thì bị đánh bay.
Trên hành lang, không ít người chỉ trỏ Trang Thâm
"Trang Thâm vẫn mà lại đẩy nữ sinh? Trước kia nhìn thấy cậu ta đánh mấy tên côn đồ, lúc đó còn nghĩ cậu ta anh hùng, hiện tại không khác gì..."
"Bạn nữ kia thật đáng thương, không có người giúp cậu ấy nói!"
"Mấy bọn gọi Trang Thâm là nam thần, nữ thần gì đó đúng là nhan cẩu! Đánh nhau là khốc? Chưa bị cậu ta đánh nên không biệt được nam nữ à?"
Những lời khó nghe đứt quãng truyền đến, Thẩm Văn nhíu mày, nâng mắt lên nhìn.
Bởi vì anh nhìn về phía này, nên những â thanh thảo luận xung quanh nhỏ hơn nhiều.
Không biết có phải áo giác hay không, Nhưng biểu cảm trên mặt của Thẩm Văn vẫn lười biếng, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười: "Em đẩy cô ta?"
Anh nhớ kỹ Trang Thâm từng nói anh phải đề phòng Nhiếp Bính Tĩnh, anh cũng có thể đoán được nguyên nhân là do Nhiếp Bính Tĩnh nói những gì đó khó nghe. Bầu không khí giữa hai người không được tốt lắm.
Còn lời của Nhiếp Bính Tĩnh, anh không để trong lòng.
Cho dù như thế nào, Trang Thâm cũng sẽ không cố ý làm bị thương ai.
Nhiếp Bính Tĩnh đang bí mật quan sát cảm thấy không ổn.
Thẩm Văn tại sao có thể như vậy được? Rõ ràng Trang Thâm là kẻ xấu, anh tại sao lại còn vui vẻ như vậy?
"Không có!"
Thẩm Văn nhìn xung quanh một lượt, nói: "Em ấy nói không có, có nghe rõ hay không?"
Những người bên cạnh vốn xem cuộc vui trong nháy mắt như chim cút, không dám nói lời nào.
Trang Thâm rốt cục cũng nhìn Nhiếp Bính Tĩnh , nhưng ánh mắt không có chút nhiệt độ gì: "Cậu thích hợp đi làm diễn viên."
Nhiếp Bính Tĩnh nghe được ý trong lời nói của cậu, thẹn quá hóa giận: "Cậu có ý gì?"
Trang Thâm đi xuống dưới, đi ngang qua cô ta nói: "Cậu tại sao lại té xuống lầu, so với tôi cậu hẳn là rõ hơn chứ?"
Nhiếp Bính Tĩnh là một pháo hôi ác độc, cậu không có thời gian để suy nghĩ đến. Dùng nhiều thêm một chút thời gian là lãng phí.
"Trang Thâm, tớ biết cậu không thích tớ. Bởi vì trước đây tớ nói cho cậu đồng hồ. Cậu cảm thấy tớ đang làm nhục cậu sao?" Biểu cảm trên mặt của Nhiếp Bính Tĩnh càng trở lên uất ức, cô ta thấp giọng nói: "Tớ không biết cậu để tâm, tớ thật sự chỉ muốn tặng quà cho cậu. Nếu như cậu không vui, tớ có thể xin lỗi cậu..."
Bên ngoài hành lang, tụ tập không ít người đến xem cuộc vui.
Nhân vật chính trong câu chuyện đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, diễn xuất đạt đương nhiên sẽ có quần chúng hóng hớt nồng nhiệt.
Mắt Nhiếp Bính Tĩnh long lanh như sắp khóc. Cô ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn diễn, hơn nữa lại bị thương rất dễ kéo được sự đồng tình từ người khác.
Người không biết sự thật thì càng cảm thấy cô ta bị hại.
Tường Hoài không quá tin: "Thâm ca không giống như người sẽ đẩy người khác, cậu có phải tự mình khổng cẩn thận nên bước hụt?"
Nếu như trước mắt mọi người không giải thích rõ ràng lại khiến cho Trang Thâm gách vác cái tội danh này, ngày sau sẽ lan khắp trường.
Nhiếp Bính Tĩnh nghẹn ngào, hỏi: "Tưởng Hoài, cậu cũng không tin tớ sao?"
"Thâm ca, không phải loại người như vậy!" Tưởng Hoài khó tiếp thu, Nhiếp Bính Tĩnh dù gì cũng là nữ sinh mẹ y lại bảo y chăm sóc cô ta. Nên chỉ có thể noi: "Chân của cậu bị thương, tôi dẫn cậu xuống phòng y tế!?"
Trường học chỉ có trên hành lang mới có cameras, thang bộ không có. Giữa hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đều không thể biết được.
Nhiếp Bính Tĩnh đã chiếm được tiện nghi bằng chiêu này.
Tuy rằng, Thẩm Văn không có thay đổi cách nhìn với Trang Thâm. Nhưng mọi người trong trường học đều biết Trang Thâm nhân cách tối. Mục đích của cô ta đã thành công được nửa. Còn về Thẩm Văn, cô ta có cách đến tiếp tục chiếm lấy.
Tưởng Hoài chuẩn bị đỡ cô ta, thì từ trên lầu vang lên một giọng nói rõ ràng.
"Các cậu há mồm đã nói Trang Thâm tồi, đây là bôi nhọ! Cậu ấy cơ bản không có đẩy nữ sinh kia!"
Mọi người sửng sốt, toàn bộ đều nhìn lên trên lầu.
Là người mà toàn trường đều quen mặt.
Diệp Phân Phân cầm chổi quét nhà, từ tầng trên chạy xuống. Đứng ở bậc thềm cầu thang, nhìn về phía Trang Thâm. Trên mặt tràn đầy tức giận.
"Lúc đầu tôi phụ trách quét sách cầu thang của hai tầng. Nhìn thấy hai người từ lúc chuẩn bị nói chuyện. Có nên tôi đứng ở phía trên nhìn thấy rất rõ....Trang Thâm căn bản không có đẩy cậu, là do cậu tự mình ngã xuống!"
Vừa dứt lời, những người chỉ trích Trang Thâm đều dừng lại.
Tưởng Hoài lúc đầu còn chuẩn bị đỡ Nhiếp Bính Tĩnh, nghe được cậu nãy liền rút tay về. Y không thể tưởng tượng nỗi.
Trong lòng Nhiếp Bính Tĩnh hoảng hốt, vội vàng giải thích cho mình: "Cậu nói Trang Thâm không đẩy không có nghĩ là không đẩy, cậu có phải là bạn của cậu ta không?...Nên mới nói thay cậu ta."
Diệp Phân Phân nhấn mạnh từ chữ: "Tôi lấy danh dự của mình ra đã thề. Mỗi một câu nói của tôi đều là thật, bằng không ta sẽ bị sấm sét đánh cho nát người, ra ngoài đường bị xe đụng chết."
Nhiếp Bính Tĩnh sửng sốt, không nghĩ đến cô vừa nói đã nói ác như vậy.
Những người bên cạnh hóng chuyện cũng nghi ngờ.
Trong trường học, Diệp Phân Phân là người rất tốt. Thành tích lại rất giỏi, tính cách hiền lành. Bình thường lại hay tham gia hoạt động do nhà trường tổ chức. Cô không có khả năng sẽ nói dối.
Hơn nữa cô còn thề độc, trong nháy mắt mọi người quay xe.
Nhiếp Bính Tĩnh mím chặt môi, ánh mắt đảo qua từng người. Dùng sức nắm tay thật chặt.
"Tôi không biết sao cậu lại nói như vậy, ngược lại là tôi không sai!"
Thẩm Văn người im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Nếu như cậu ấy đã nói vậy, không bằng cô cũng thề độc đi! Chứng minh bản thân mình không nói dối?"
Sắc mặt Nhiếp Bính Tĩnh trắng xóa.
Tưởng Hoài ngay từ đầu đã không tin Trang Thâm đẩy người. Hiện tại đột nhiên nhận ra, Nhiếp Bính Tĩnh có thể vu oan hãm hại Trang Thâm.
Y lùi về phía sau một biết, cau mày không tin thường nói: "Như vậy đi! Cậu thề độc một câu, nếu như không làm thì chẳng có gì phải chột dạ cả."
Nhiếp Bính Tĩnh cắn môi, lòng loạn như cào cào.
Cô ta không dám thề độc.
Thanh âm của những người xung quanh ngày càng lớn.
"Cậu ta có phải đang diễn trò nhằm hãm hại Trang Thâm không? Tôi đã nói Trang Thâm không giống như sẽ ức hiếp một nữ sinh."
"Hại tôi vẫn luôn cho là cậu ta bị hại, hiện tại xe ra cơ bản là không phải..."
"Thật hay cho cậu ta, làm như vậy chỉ để hãm hại Trang Thâm!"
Mắt cá chân của Nhiếp Bính Tĩnh không ngừng đau nhức, ngay cả môi cũng thấy đau. Cô ta chẳng qua chỉ muốn lại gần với Thẩm Văn hơi một chút, hiện tại kết quả lại trở thành bị ruồng bỏ.
Cô ta chỉ có thể lặp lại: "Tôi không có nói dối...tôi không có...'
Thẩm Văn cúi đầu, đuôi mắt hơi nâng. Tuy rằng không nói nhưng biểu cảm của anh vô cùng lạnh lùng.
"Không dám thề, là chột dạ?"
"Không phải..." Sắc mặt Nhiếp Bính Tĩnh tái nhợt, cô ta dùng sức lắc đầu. Nước mắt tràn mi nói: "...Tớ không biết, tớ chỉ biết mình đột nhiên ngã xuống. Nên cảm thấy có người đẩy tớ!"
Trong lòng Nhiếp Bính Tĩnh chỉ còn cảm thấy khó chịu. Vì không muốn mọi người nghĩ rằng cô ta sai, nên cô ta chỉ có thể cúi đầu.
"Trang Thâm...khi nãy có thể là do tớ trách nhầm cậu. Tớ cũng không biết tại sao mình lại ngã xuống, vẫn cho là cậu đẩy tớ...Nếu như những lời đấy khiến cậu khó chịu, tớ rất xin lỗi. Cậu có thể tha thứ cho tớ hay không?"
Nhiếp Bính Tĩnh muốn tiến lên trước một bước, cô ta đã quên mất hiện tại mình còn đang bị thường. Mới vừa nhấc chân lên, đã bị té lộn mèo lần nữa.
Lúc này đứng ở đất phẳng so với một màn té từ trên cầu thang khi nãy cô ta diễn còn chật vật hơn. Nhiếp Bính Tĩnh chống tay lên mặt đất, cơn đâu khiến cho cả người cô ta run lên.
Mặt mũi không còn, vừa xấu hổ lại hối hận.
Nhiếp Bính Tĩnh nhìn Trang Tham đứng phía trước cô ta bỏ đi, không chút lưu tình.
"Trang Thâm...cậu lạnh lùng như thế sao? Tôi đã van cầu cậu như vậy rồi mà!" Nhiếp Bính Tĩnh khóc, thân thể run rẩy, nghĩ đến cho nhiều người đang nhìn cô ta như vậy. Toàn thân cô ta đều cảm thấy không ổn.
Trang Thâm dừng bước lại, rũ mắt nhìn xuống. Đôi mặt của cậu chỉ có sự lạnh nhạt.
Nhiếp Bính Tĩnh bị cậu nhìn đến căng thẳng, tim đột nhiên nhảy lên.
"Chuyện cậu té xuống lầu không liên quan đến tôi, tôi không cần phải đáp lại cậu." Ánh mắt trời chiếu xuống, khiến cho làn da cậu trắng càng thêm trắng. "Chuyện mà bản thân mình em, cậu hẳn lên học cách gánh chịu hậu quả."
Cậu đã lãng phí thời gian quá nhiều cho chuyện này, nõi xong không quay đầu lại mà rời đi.
Thẩm Văn liếc mắt nhìn Nhiếp Bính Tĩnh, đôi mắt vừa đen vừa trầm. Phảng phất giống như cô ta là một kẻ xa lạ, không suy nghĩ phải giúp cô ta một tay.
Khóe miệng thâm chí cỏn không đếm xỉa gì đến, chỉ mang theo sự trào phúng.
Sắc mặt Nhiếp Bính Tĩnh trắng bệch, cả thế giời như đang lung la lung lay.
Ngay cả người luôn dễ nói chung như Tưởng Hoài cũng không lên tiếng, chỉ thở dài.
Đuổi kịp hai người bọn họ, nhấc chân rời đi.
Nhiếp Bính Tĩnh ngồi trên mặt đất lạnh, ngây ngốc nhìn bóng lưng Thẩm Văn rời đi.
..................................................................
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhiếp Bính Tĩnh: Tớ muốn cùng các cậu ra ngoài chơi, Trang Thâm liền đẩy tớ!
Thẩm Văn: Ngồi cùng bàn nhất định muón trải qua thế giới hai người với tôi!
Nhiếp Bính Tĩnh: Trang Tham không có đẩy tớ, thế nhưng cậu ấy lạnh nhạt, như không để tâm.
Thẩm Văn: Trong mắt ngồi cùng bàn chỉ có tôi, thật tốt:D