Edit: Lũy Niên
Trang Thâm vừa rời khỏi khu học, thì hai người cũng đuổi kịp phía sau cậu.
"Khi nãy chắc chắn gây phiền phức cho em rồi, đúng không?" Thẩm Văn đi đến bên cạnh cậu, anh nghiêng đầu ánh mắt hơi rũ xuống, hạ thấp giọng nói: "Tôi sẽ nói chuyện với Nhiếp Bính Tĩnh, về sau cậu ta sẽ không làm phiền đến em nữa đâu."
"Có hơi phiền phức." Biểu cảm trên gương mặt của Trang Thâm vẫn lạnh nhạt.
Thẩm Văn nhịn không được mà nở nụ cười, bởi vì cậu quá thật thà: "Cậu ta nói gì với em? Em không cần phải để nó ở trong lòng, tôi nghe cậu ta thích lấy tiền đè người, lần sau không cần phải quan tâm đến cậu ta."
Trang Thâm nghĩ đến những lời Nhiếp Bính Tĩnh đã nói, biểu cảm trên mặt hiện ta chút lạnh lùng.
Cậu không để bụng những lời mà Nhiếp Bính Tĩnh nói, cho dù là cậu thật sự nghèo đi chăng nữa cũng sẽ không vì tiền mà đánh đổi những chuyện như vậy.
Khiến cho cậu không thoải mái chính là khi Nhiếp Bính Tĩnh nhắc đến Thẩm Văn. Trong tình thế bắt buộc ấy cậu phải trở lên kiêu căng.
Thật giống như chuyện quen biết với Thẩm Văn là nhiệm vụ hàng đầu của cô ta vậy. tuy rằng nhiệm vụ này đối với cô ta rất quan trọng. Có thể nó không đơn giản như ánh mắt, nhưng nó vẫn khiến cho Trang Thâm cảm thấy rất khó chịu.
Cậu không muốn Nhiếp Bính Tĩnh tiếp xúc với Thẩm Văn.
Nghĩ đến ánh mắt của Nhiếp Bính Tĩnh khi nhìn Thẩm Văn, trong lòng cậu lại xông lên cảm giác gì đó rất là nóng nảy.
Tưởng Hoài từ phía sau chạy đến, thở phì phò đứng bên cạnh Trang Thâm: "...Thâm ca, cậu khi nãy có sao không? Tôi thật sự không nghĩ Nhiếp Bính Tĩnh sẽ làm ra những chuyện như vậy. Tôi nhớ trước đấy cậu ấy không phải như thế đâu. Haizzz, quên đi, tôi cũng không nghe lời của mẹ tôi nữa, lần sau tôi không để ý gì đến cậu ấy nữa."
Trang Thâm nhìn hai người, hai người này mới quay về. Nhưng không có vào lớp, chắc chắn là có lời muốn nói.
"Các cậu có việc gì sao?"
Thẩm Văn cười cười: "Có việc, muốn hỏi cậu cuối tuần này có rảnh hay không?"
Trang Thâm: "Sao vậy?"
Tưởng Hoài hưng phấn đáp: "Cuối tuần này cùng đi chơi đi! Tôi có hẹn mấy người trong trường, cùng nhau đi công viên giải trí! Đúng lúc cuối tuần là Giáng Sinh, chúng ta cũng nhau đón Giáng Sinh. Ngay cả nhà ma cũng trang trí Giáng Sinh. Mỗi năm chỉ có một lần thôi!"
Trang Thâm ngập ngừng: "Lễ Giáng Sinh?"
Mấy loại lễ này đối với cậu rất xa xỉ, nên cậu cũng không quan tâm đến nó.
Cùng nhau đi đến công viên giải trí rồi cùng những người trong công viên chen lấn, còn không bằng cậu ở trong phòng làm đề kiếm tiền.
Thẩm Văn nhìn vẻ mặt mê mang của cậu mấy lần, cười cười: "Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên mà chúng ta cùng nhau trải qua."
Tưởng Hoài ở bên cạnh phụ họa theo: "Đúng vậy, lễ Giáng Sinh đầu tiên mà chúng ta quen biết, ý nghĩa không giống với..."
"Tôi đi." Trang Thâm cắt đứt lời y: "Cần phải mang theo cái gì?"
Khóe miệng Thẩm Văn khẽ cong lên: "Em không cần chuẩn bị cái gì cả, em chỉ cần đến là được."
Lúc Trang Thâm quay trở lên ký túc xá, Lưu Phàm đang ngồi đối diện bàn chọn chọn lựa lựa táo đỏ. Nhìn thấy cậu đến, vội vàng giơ hai quả táo nói: "Tôi vừa nhận táo mỹ ở trên mạng xong, cậu nhìn xem hai quả táo này cậu nhìn xem quả nào đẹp hơn?"
Hai quả táo trên tay y cơ bản là chẳng khác gì nhau, Trang Thâm đáp: "Giống nhau."
"..." Lưu Phàm thở dài đặt xuống: "Thôi bỏ đi, để tôi nhìn tiếp."
Y cầm hai quả táo, hỏi: "Cậu có muốn táo không? Tôi còn dư nhiều táo lắm, cậu có thể cầm đi tặng cho người khác."
"Tôi không cần." Trang Thâm lấy điện thoại đi dộng ra, tìm tòi về lễ Giáng Sinh.
Lưu Phàm cũng không bắt ép cậu: "Tôi để ở đây nhé, nếu như cậu cần thì cứ nếu! Biết đâu ngày đó đột nhiên đi đâu thì sao? Không biết nếu như tôi tặng quả táo này cho cô ấy...cô ấy có nhận lời không nhỉ..."
Giọng nói của Lưu Phàm dần dần nhỏ lại, Trang Thâm nhìn những tài liệu trên điện thoại di động của mình.
Đêm Giáng Sinh ở Trung Quốc có tập tục tặng táo lẫn nhau.
Trang Thâm liếc nhìn quả táo trên bàn của Lưu Phàm, rồi lại thu lại ánh mắt.
Khâu Lăng gửi tin nhắn đến: [ Tuần này lễ có vẽ bức tranh nào không? Có thì cho bác xem với, sang năm có một cuộc thi cho bên họi họa Lục Giang tổ chức, đến lúc đó cháu chuẩn bị chút! Bác sẽ ghi danh cho cháu. ]
Trang Thâm gửi lại y tin nhắn trả lời, lại nhận được câu hỏi của Lưu Phàm: "Thâm xa, cậu cuối tuần này đi cùng chúng tôi đến công viên giải trí à?"
Trang Thâm soạn tin xong, nhấc lông mi, nhàn nhạt đáp lời: "Đi."
Trong nháy mắt Lưu Phàm đột nhiên im lặng, sau đó nằng nặng thở dài: "Chuyện này...Thâm ca, em có chuyện muốn nhờ..."
Trang Thâm lời ít ý nhiều đáp: "Nói."
"Cậu còn nhớ nữ sinh trước đây từng tỏ tình với cậu không?" Lưu Phàm thận trọng
Trang Thâm suy nghĩ một lượt, cũng không nghĩ đến ai: "Không nhớ."
"..." Lưu Phàm im lặng trong chốc lát, đầu hơi ngẩng lên, vẻ mặt mê man nói: "Chính là một cô gái có dáng vẻ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, lúc cười lên rất mềm mại."
Trang Thâm liếc nhìn y, cậu nhìn Lưu Phàm cảm giác rất kỳ diệu.
"Tôi nói không nhớ."
Lưu Phàm không hiểu sao Trang Thâm lại dùng ánh mắt như vậy nhìn y, sờ đầu nói: "Nếu không thì, tôi ngược lại sẽ ở vẫn ở bên cạnh cậu ấy. Cậu đến lúc đó có thể đi xa tôi chút có được không? Tốt nhất là đi phía sau chúng ta, để cho cậu ấy không thể nhìn thấy cậu. Tuy là khi đó cậu đã từ chối cậu ấy...nhưng tôi sợ cậu ấy vừa nhìn thấy cậu...liền hoàn toàn không nhìn đến tôi nữa. Tôi còn chuẩn bị...cái đó, thừa dịp chơi lễ để tỏ tình với cậu ấy ha ha ha..."
Trang Thâm: "..."
Cậu nhìn Lưu Phàm không biết đang suy nghĩ cái gì ngồi đó cười ngây ngô,
Trang Thâm thu hồi ánh mắt nhìn kẻ ngốc lại, đáp: "Đã biết."
.......................................
Đêm Giáng Sinh, ở bên trong công viên giải trí lung linh ánh đèn, vô cùng náo nhiệt, phần lớn đều là những thanh thiếu niên.
"Mọi người đã đến đông đủ chửa? Chúng ta chơi trò nào trước bây giờ?" Tưởng Hoài đứng ở phía trước, liếc mắt nhìn mọi người.
Bọn họ tổng cộng có tất cả mười mấy người, đứng chung một chỗ.
Bên trong là hai nam sinh cao nhất Trang Thâm cùng Thẩm Văn đứng ở cuối cùng.
"Nhìn bản đồ xem? Em nghĩ chơi cái gì trước?" Thẩm Văn mở bản đồ ra rồi cầm cho cậu.
Xa xa kia là cây thông Noel cao lớn lấp lánh ánh đèn, Thẩm Văn rũ mắt, bên trong ánh mắt như dính ánh sáng nhiều màu sắc bậy, phá lệ trở lên dịu dàng.
Trang Thâm nhìn bản đồ trên tay anh, nhìn mấy lần cũng là mấy trò chơi đã nhớ kỹ, thuận miệng nói: "Cái gì cũng được."
Tưởng Hoài đứng ở phía trước hỏi: "Nếu không thì đi nhà ma đi! Tôi chỉ muốn chơi cái này! Các cậu thấy thế nào?!"
Dưới có nữ sinh trả lời: "Tớ không có muốn đi!"
"Tớ muốn đi xem sân khấu kịch..."
Lưu Phàm đề nghị: "Hay chúng ta tách ra để chơi? Đi nha ma thì theo bọn tôi đi, những người khác đi cùng bạn đến những trò khác, cầm điện thoại di động giữ liên lạc là được."
"Đi, vậy cứ thế đi!"
Mọi người chia thành hai đường, Trang Thâm đi cùng bọn họ đến nhà ma.
Đứng ở cửa là ba nhân viên hóa trang thành ông già noel, bên trong giỏ trên tay là những viên kẹo màu sắc vô cùng rực rỡ. Họ phát kẹo cho những vị khách vẫn còn đang đứng chờ.
Đứng ở cửa cũng có nhiều nam sinh, nữ sinh. Họ cũng không phân biệt giá trị của nó là bao nhiêu.Khi nhận được đều rất vui vẻ mà bỏ vào miệng ăn.
Cô gái phát kẹo cho hai người, cười nói: "Hi, chúng hai em có một buổi tối ngọt ngào! Giáng sinh vui vẻ!"
Đợi cô gái ấy rời đi, nữ sinh phía trước nhỏ giọng nói: "Chị gái kia phát cho chúng ta đều là buổi tốt vui vẻ, sao đến bọn họ lại là buổi tối ngọt ngào?"
"Chị gái cũng hiểu lắm nha!"
"Hơn nữa quần áo của bọn họ một trắng một đen, nhìn qua cũng rất xứng đôi!"
Trang Thâm bỏ vào túi quần mà Hách Gia đặt may cho cậu. Hôm này, cậu mặt một chiếc áo ngắn tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông, nhưng rất phong phanh, nhưng rất ấm áp.
Thẩm Văn mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, thân cao chân dài, khi hai người đứng chung một chỗ khiến cho người ta không thể rời mắt được.
Trang Thâm vừa ăn một viên kẹo, cửa trước mặt người soát vé đã được mở ra, nói: "Các bạn có thể vào!"
Trang Thâm nhìn Lưu Phàm đứng trước quay đầu nhìn cậu, cước bộ chậm lại: "Chờ các cậu ấy đi vào trước."
Thẩm Văn khó có được lúc cảm thấy buồn cười: "Em sợ nhà ma sao?"
"Không phải." Trang Thâm giải thích: "Lưu Phàm muốn tỏ tình với nữ sinh mình thích, muốn tôi cách xa cậu ấy chút/"
Thẩm Văn vừa đi vừa liếc mắt nhìn, ý cười bên trong mắt càng sâu.
Đến khi mấy người Lưu Phàm đi vào được hai ba phút, hai người Trang Thâm mới chậm chạp đi vào.
Cố gắng cách xa, lại nghe dược tiếng hét chói tai từ bên trong truyền đến, còn có một giọng nói của nam sinh quen thuộc.
Lối vào hơi chật, trên vách đa treo những chiếc đèn có ánh sáng tăm tối.
Thanh âm của Thẩm Văn vang lên: "Giọng này vừa nghe đã biết là Tưởng Hoài, trước thi hừng hực nói không đáng sợ, giờ lại hét lớn nhất."
Trong miệng Trang Thâm vẫn còn đang ngậm kẹo, còn chưa kịp mở miệng đáp. Ánh sáng phía trước ngày càng rộng. Trên đỉnh đầu rơi xuống cái gì đó màu trắng.
Theo những tiếng nhạc đệm cùng âm hưởng quỷ dị, vật ở trên không trung lúc ẩn lúc hiện, tiếng nghẹn ngào thấp thấp từ vật thể kia vang lên.
Thảm Văn mở to mắt liếc nhìn, bình luận: "Rất khủng bố, tôi sẽ cầm quả bóng hơi để đi dọa tốt hơn. Nhưng cũng chả tránh bọn Tưởng Hoài lại bị hù cho sợ."
Trang Thâm: "Nếu như cậu vẽ cho cô ấy lại một khuôn mặt mới, cậu ấy hẳn sẽ càng hét dữ hơn.'
Thẩm Văn suy nghĩ một lát, lại phát hiện ra bạn cùng bàn của anh đang khen anh có tài hội họa tốt, cười nhẹ đáp: "Ngồi cùng bàn nói đúng."
Hai người bình tĩnh đi qua cửa thứ nhất, xuất hiện trước mặt họ là ba bối đi. Bọn họ đang chuẩn bị chọn, biểu cảm của Thẩm Văn hơi cứng lại: "Có tiếng kêu?"
Trang Thâm nhìn về phía bên kia: "Bọn họ đến đây!"
Tiếng hét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
"A a a a a~ đừng đuổi theo tôi! Tôi không đáng đâu!" Tưởng Hoài cắm đầu chạy như điên, nhìn thấy hai người mừng đến rơi nước mắt.
Y quay đầu nói: "Đừng đuổi theo tôi! Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhìn xem hai anh chàng đẹp trai phía trước này, dễ nhìn hơn tôi nhiều!"
Tưởng Hoài vọt đến trước mặt Trang Thâm, đem vật nắm trong tay nhanh chóng ném đến đến, đảo mắt đã chạy sang lối đi khác, vẫn không quay đầu lại nói: "Các cậu cố gắng tránh mặt cô ta đi! Sợi giây chuyền này phải nắm đến cuối cùng, chúng ta mới có thể ra ngoài."
Cô gái mặt giá y màu đỏ, trên mặt trang điểm một cách rất thê thảm. Dùng tốc độ cực nhanh chạy đến.
Cô dâu làm hết phận sự vừa chạy vừa kêu theo kịch bản: "Đụng đến tín vật đính ước của tôi, chính là chồng của tôi, đêm nay hãy cùng tôi động phòng–"
Lại còn có nội dung kịch bản?
Trang Thâm đang quan sát nữ ngủ, tay đột nhiên bị Trang Thâm dùng sức lắm lấy.
Tay Thẩm Văn rất ấm áp, lúc dắt tay cậu. Trang Thâm có không chút ý nghĩ nào thoát khỏi tay anh.
"Lo lắng làm cái gì? Chạy mau!"
Trang Thâm bị anh kéo chạy hai bước mới khôi phục lại tinh thần, tăng tốc chạy theo anh.
Cô dâu ở phía sau hiển nhiên đã được hun đúc, dưới tốc độ của bọn họ vẫn như trước đuổi kịp. Nhà ma trong nháy mắt biến thanh người chạy ta đuổi cùng nhau thi đua.
Tay mà Thẩm Văn nắm rất nóng, chạy với tốc độ như vậy, Trang Thâm không thể phân biệt nổi tim đập nhanh là do đâu.
Nữ quỷ thê lương hét một hơi: "Không cho phép chạy, cùng tôi động phòng–"
Hai người đi đến chạy đến ngã rẽ, Thẩm Văn kéo tay cậu vào một cái gốc nhỏ.
Cái góc này rất nhỏ, hai người đứng bên trong chỉ có thể nói vừa đủ, thêm người sẽ thành chen.
Thẩm Văn dựa phía bên ngoài nhìn ánh đèn, lấy đi chuỗi vòng đỏ trên tay Trang Thâm: "Cho tôi đi, nếu cô ta đuổi đến, em chạy trước. Một người chạy so với hai người thì dễ dàng hơn nhiều.
Trang Thâm dựa lưng vào bức tường phía sau, Thẩm Văn đứng trước mặt cậu, một tay nhẹ nhàng chống tường, tay kia còn cầm sợi dây chuyền. Trên người anh là hương vị bạc hà mát lạnh.
Bên trong không gian nhỏ hẹp ấy nháy mắt chỉ có mùi của anh không ngừng xâm chiếm.
Trang Thâm nhìn sợi dây chuyền đỏ trên tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng của anh.
"Em đi trước." Thẩm Văn thấp giọng thương lượng với cậu, giọng nói chân thành đến đáng tin: "Đến điểm kết thúc chờ tôi."
Bên ngoài loáng thoáng lại truyền đến tiếng kêu của cô dâu, tựa như chẳng mấy chốc sẽ đi đến chỗ bọn họ.
Nhìn thấy Trang Thâm vẫn không có động tác gì, Thẩm Văn nhẹ nhàng nói: "Nghe lời một chút, tìm bạn bè của chúng ta. Bọn họ còn đang chờ ở đó."
Bên ngoài vang lên tiếng quỷ dị nghẹn ngào gián đoạn, vật chất trong nhà ma rất kém. Bọn họ đứng ở góc hang động chật hẹp, sự âm u lạnh lẽo cũng bị kiềm nén lại.
Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, không khí dần trở lên ấm áp.
"Tôi không đi." Trang Thâm giương mắt nhìn, trong ánh mắt màu nâu nhạt, bóng phảng chiếu hơi yếu.
Từ cái khoẳng khắc cùng nhau chạy trốn kia, cậu đã nhận ra được một việc.
Thẩm Văn nhìn thẳng vào hai mắt cậu, im lặng.
"Em..." Thẩm Văn nói ra một chữ, lại nhận ra khoảng cách của hai người có hơi gần.
Thích ứng với hoàn cảnh tối mờ, anh dần dần có thể nhìn rõ được khuôn mặt của Trang Thâm. Cho dù là lông mi dài, hay đôi môi hơi ướt át. Ở dưới khoảng cách như vậy anh vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trang Thâm lẳng lặng nhìn anh, hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Giọng nói của nam sinh trong trẻo những lạnh lùng, phần cuối câu hỏi nghe cũng thật mềm mại.
Áo lông trắng trên người rất sạch sẽ, làn da trắng của Trang Thâm khi ở nơi tối tăm này lại như thêm sáng.
Hầu kết ở Thẩm Văn hơi giật, anh vừa tính đáp lời.
Sợi dây truyền trên tay bị một lực mạnh kéo lấy, Thẩm Văn hoàn toàn không có chút phòng bị. Nhờ lực tác động, thân thể không kịp chuẩn bị mà tiến lên phía trước, gần kề Trang Thâm.
Thẩm Văn hơi sững sờ
Sau một giây, trên môi cảm nhận được sự mềm mại lành lạnh.
"Anh nghĩ sẽ hôn em, đúng không?"
..................................................................
Lời edit muốn nói: Cuối cùng...khi gần 100 chương hai anh cũng có thể tiến xa hơn. Cố thêm chút nữa là anh Văn sắp nhận được lời bộc bạch của bạn nhà mình rồi.