Edit: Lũy Niên
Nhiếp Bính Tĩnh nhìn Trang Thâm như thể đang nhìn thấy quỷ.
"Thẩm Văn là bạn trai cậu? Cậu đứng đây nói tầm bậy tầm bạ cái gì thế hả!?" Đối với cậu, Nhiếp Bính Tĩnh ngay đến một chút kiên nhẫn cũng không có. Cô ta nhíu mày, chỉ cảm thấy những chuyện này đều là dối trá, là sai lầm.
Nhiếp Bính Tĩnh đè xuống sự hoảng hốt ở trong lòng.
Thẩm Văn đứng ở phía sau Trang Thâm vẫn luôn không nói chuyện, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn lười biếng như trước. Ngay cả lông mày cũng chẳng nhíu lại, như thể anh không quan tâm đến những gì đang diễn ra.
Chính vì như vậy, Nhiếp Bính Tĩnh càng muốn bắt lấy anh, cô ta tiến lên trước một bước.
"Thẩm Văn, thật ra thì quả táo này khôn chỉ là kỳ vọng bình an thôi đâu." Nhiếp Bính Tĩnh nở nụ cười ngọt ngào, đấy là nụ cười lấy lòng người mình thích: "Tớ còn hi vọng chúng ta trở lại như ngày còn tấm bé, rồi cũng nhau trải qua cuộc sống tươi đẹp của những năm tháng cấp ba."
Thẩm Văn từ lúc bắt đầu đã không quan tâm đến cô ta.
Anh chỉ quan tâm đến lời của Trang Thâm, anh là bạn trai của cậu.
Trang Thâm chủ động đứng lên, nói chuyện cho anh, không muốn để cho anh nhận quả táo này.
Ở đâu đó trong lòng của Thẩm Văn nháy mắt mềm nhũn.
Nhiếp Bính Tĩnh mong đợi nhìn anh, đối với một Thẩm Văn luôn lạnh nhạt, tính tình kiêu ngạo nhưng dễ gần như anh càng làm cho cô ta muốn đến gần hơn.
Ánh mắt thờ ơ của Thẩm Văn rời về phía cô ta, giọng nói lạnh nhạt: "Em ấy nói không sai, tôi là bạn trai của em ấy, không thể nhận toàn của cậu."
Nụ cười trên mặt Nhiếp Bính Tĩnh biến mất tăm, sự khó chịu hiện rõ trên mặt.
Cô ta không tin những lời mà Trang Thâm đã nói, cô ta chỉ nghĩ cậu nói đùa.
Nhưng cô ta không nghĩ đến Thẩm Văn vậy mà cũng hùa theo lời đùa này, rát rõ ràng rằng bản thân không nhận táo của cô ta.
"Thẩm Văn, cái này là tớ vì cậu mà chuẩn bị...Còn đợi rất lâu, cậu cứ như vậy mà không thèm nhận lấy nó sao? Tớ chỉ có một yêu cầu này thôi." v cắn cắn môi, viền mắt đỏ ửng.
Cô ta chưa từng hèn mọn mà đi cầu xin người nào cả. Thẩm Văn là duy nhất, nhưng do đối phương quá giỏi nên cô ta chấp nhận.
Khuôn mặt của Thẩm Văn không nhìn ra anh đang vui hay đang giận, ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho cô ta: "Nghe không hiểu ý của tôi?"
Nhiếp Bính Tĩnh hơi sửng sốt, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: "Thẩm Văn, các cậu đừng nói giỡn trước mặt tớ nữa. Các cậu không giống người yêu..."
"Sao lại khoong giống?" Thẩm Văn lười biếng trả lời.
Một giây sau đó, Trang Thâm cảm giác được tay mình bị nắm chặt.
Ngón tay thon gài của nam sinh đan vào những ngón tay của cậu, Thẩm Văn giơ hai bàn tay đan nhau của hai người ra, đáp lại: "Chúng tôi có chỗ nào không giống người yêu?"
Giọng của anh lạnh băng, Nhiếp Bính Tĩnh nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người, ngu ngốc hỏi: "Sao lại như thế được? Các cậu thực sự yêu nhau sao?"
Cô ta vốn cho rằng Thẩm Văn chỉ đang thuận miệng hùa theo câu kia của Trang Thâm mà thôi. Hiện tại, Thẩm Văn đã thể hiện đến vậy, nhìn thế nào cũng thế không phải đang nói dối.
Cho dù chơi thân với nhau từ nhỏ như là Tưởng Hoài, Nhiếp Bính Tĩnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Văn gàn gủi với ai như vậy.
Nhiếp Bính Tĩnh không thể nào tiếp thu được cái sự thật này, nên không thể nào khống chế được biểu cảm của chính mình. Khuôn mặt của cô ta căng cứng, lắc đầu: "Không phải, cậu không thể nào muốn cùng người như cậu ta ở chung một chỗ được? Tớ có cái gì không tốt chứ?"
Thẩm Văn đột nhiên nở nụ cười, lạnh nhạt đáp: "Chỗ nào cũng không so sánh được với em ấy."
Lời này không khác giờ một cái tát lên mặt cô ta, đôi mắt Nhiếp Bính Tĩnh đỏ hồng. Bị người khác nói những lời như vậy, ngực của cô ta đau quắt lại: "Cậu cùng với cậu ta...Chú Thẩm sẽ không đồng ý...Nếu như chú ấy biết các cậu còn có thể yêu nhau sao?"
Vốn dĩ biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Văn rất lạnh nhau, nhưng những lời ấy khiến cho sắc mặt của anh như sương sớm, giọng nói như sự giá lạnh của những hố băng: "Cậu muốn thi cứ đi nói, xem bố tôi có thể quản tôi hay không."
Nói xong, anh trực tiếp kéo Trang Thâm đi lên phòng.
"Thẩm Văn."
Trong tay Nhiếp Bính Tĩnh vẫn còn cầm hộp qua được đóng gói tỉ mỉ. Nhìn thấy anh muốn rời đi, hoảng loạn muốn đuổi theo.
Nhưng vết thường ở chân của cô ta vẫn luôn đau, chỉ cần dùng sức ở phía dưới là mắt cá chân sẽ truyền đến cơn đau dữ dội khiến cho Nhiếp Bính Tĩnh không thể không đứng lại.
Gió đêm rất lạnh, cô ta nhìn theo bóng lưng mờ mịt của hai người phía trước. Ngực cô ta đập rất nhanh, thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất sau ánh đèn. Nhiếp Bính Tĩnh mới tỉnh lại từ mộng mi.
Thân thể cô ta bị lạnh cứng, toàn thân đều như bị mất đi cảm giác. Cô ta dùng cả tâm để lấy lòng Thẩm Văn, để rồi đổi lấy kết quả như thế này đây.
Nhiếp Bính Tĩnh dùng sức ném quả táo trên tay xuống đất, đầu ngón tay run rẩy.
................................................................
Sau khi quay về phòng ký túc, Trang Thâm lấy quả táo mình chuẩn bị ra.
Thẩm Văn cầm quả táo trên tay ngắm nhìn nó, thấp giọng nói: "Quả táo này mua ở đâu vậy?"
"Tùy tiện mua ở quầy trái cây thôi." Trang Thâm trả lời: "Rửa rồi, có thể ăn luôn."
Ngón tay của Thẩm Văn nhẹ nhàng xoay vòng quả táo kia. Vẻ ngoài của quả táo này có thể nói rất hoàn hảo. Sau khi rửa sạch xong, toàn bộ trái táo đều nhìn không chút tỳ vết nào cả.
Thẩm Văn đặt quả táo trở lại: "Táo này anh nhận, nhưng anh lại không có chuẩn bị cho em quả nào cả."
Trang Thâm đáp lời: "Không sao."
"Nhưng anh có thể cho em thứ khác." Thẩm Văn vô cùng tự nhiên cho tay vào túi, ngay lập tức tiếng giấy platics vang lên.
Trang Thâm nhìn thấy anh đưa tay ra, trong tay anh là mấy viên kẹo. Là kẹo mà trước khi vào nhà ma nhân viên đã phát cho bọn họ.
Trong ánh mắt soi mói của cậu, Thẩm Văn vẫn vô cùng tự nhiên mà lấy ra một viên kẹo màu đỏ, rồi đặt những viên kẹo khác sang một bên, mở giấy gói kẹo ra.
Đây là muốn đút kẹo cho cậu ấy hửm?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cậu, thì cũng chính lúc này Thẩm Văn đưa viên kẹo ấy vào miệng mình.
Trang Thâm: "..."
Trang Thâm chuẩn bị rời đi, vừa mới đi được một bước thì cổ tay đã bị người kéo lây.
"Muốn đi đâu? Anh vẫn chưa tặng qua cho em mà?" Giọng nói của Thẩm Văn truyền từ sau đấy, Trangg Thâm bị anh ôm vào trong lòn.
Hương thơm bạc hà lại chen đến, Trang Thâm cảm nhận được hương thơm mát lạnh quen thuốc ấy. Hới thở của Thẩm Văn rất nóng, anh mang theo nó cúi người ngậm lấy môi cậu, đẩy kẹo vào miệng cậu.
Trang Thâm hơi sửng sốt, vị ngọt của kẹo lan khắp khoang miệng. Ngoại trừ những thứ đó ra, còn có sự ấm áp mềm mại có chút ướt át trên đầu môi mạnh mẽ cưỡng chế đánh thẳng vào địa bàn của cậu.
Trang Thâm đã quên mất chính bản thân khi nãy còn đang muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ của cậu chỉ dừng lại một chút đã bị Thẩm Văn dùng đầu lưỡi quấn đi hết, miệng kẹo chậm rãi hòa tan trong khoang miệng của hai người.
Vừa triền miên lại vừa lưu luyến, viên kẹo táo thật sự rất ngọt ngào.
Trang Thâm cảm thấy môi mình hơi tê dại, thời gian hôn quá lâu cậu muốn ngừng lại. Thẩm Văn lại sờ tai của cậu, động tác trên tay của Trang Thâm hơi dừng lại, Thẩm Văn lại nhận cơ hội làm cho nụ hôn trở lên sâu hơn.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Trang Thâm dùng sức trên đẩy đảy anh ra, lấy điện thoại.
Hai tay Thẩm Văn ôm lấy cậu, giọng nó phần mềm mại: "Ai vậy?"
Vừa mới ôm chặt lấy nhau, anh ngẩn ngơ cảm giác như mình đang ốm một bé động vật mềm mại. Người trong ngực anh mềm mại đến khó tin.
Biểu cảm trên mặt của Trang Thâm lạnh nhạt hơn anh nhiều, chỉ là trong đôi mắt màu nâu lại hiện lên ánh nước.
"Thầy Khâu." Trang Tham nhìn anh một cái, lập tức khôi phục bình tĩnh nhận điện thoại.
Thẩm Văn không nhận cơ hội này động thủ với cậu mà ngược lại, yên lặng nghe cậu nói chuyện. Đợi Trang Thâm cúp máy mới hỏi: "Sao vậy?"
"Muốn em qua đó một chuyến, có chuyện liên quan đến cuộc thi hội họa." Giọng nói của Trang Thâm cũng có phần mềm mại.
Thẩm Văn nghe xong cười một ái, lại đáp lời. tuy rằng trong lời nói có chút tự giuễ nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng: "Rõ ràng anh mới là học trò của thầy. Mà thầy tìm em so với tìm anh còn chăm hơn."
Trang Thâm nâng mắt đáp: "Em nói với đại sư Khâu một tiếng, để cho bác ấy chú ý đến anh nhiều hơn."
"Anh là đang khen bạn trai của mình." Thẩm Văn cười nhẹ một tiếng: "Bạn trai nhỏ, có hứng thú làm tiểu sự đệ của anh không?"
Được Khâu Lăng nhận làm học trò nhận định sẽ không phải chuyện chỉ đơn giản là nói trên đầu môi. Không biết đối phương có làm tiệc rượu hay không? Để mọi người có thể cùng nhau làm nhân chứng?
Trang Thâm cảm thấy có chút phiền phức, thế nhưng trước mắt thì cảm thấy ở chung với nhau cũng không tệ.
Cậu suy nghĩ một chút, đáp: "Nếu như ở cuộc thi này em có thể cầm phần thường sẽ nói tiêp."
Thẩm Văn chớp mắt đáp: "Lời này của em anh sẽ nói với thầy."
Bầu không khí lúc trước bị cuộc điện thoại cắt đứt, Trang Thâm nhìn anh hỏi: "Anh không về sao?"
"Em đuổi anh đi gấp thế sao?" Thẩm Văn cảm thấy bất đắc dĩ, cười khôn đứng đắn: "Cùng anh về nhé?"
Trang Thâm mặt không thay đổi nhìn xuống: "Anh có thể quản tốt bản thân sẽ đứng đắn?"
Khi nãy lúc hai người ôm nhau, cậu vẫn chưa quên địa phương nào đó của Thẩm Văn không thích hợp, tùy rằng hiện tại đã khôi phục bình thường.
Thẩm Văn dựa vào bàn, vô tội nói: "Anh đây là phản ứng bình thường. Huống hồ quan hệ của hai chúng ta ngủ chúng một chỗ cũng rất bình thường."
Trang Thâm: "Trước đây, chúng ta đã hứa với thầy Từ rằng sẽ không làm chuyện gì khác người."
Thẩm Văn: "..."
Tuy rằng anh không muốn làm những chuyện không tốt, những mà anh quả thực đã quên nói mới vừa xảy ra.
Trang Thâm: "Cho nên trước khi tốt nghiệp, chúng ta không thể ngủ cùng một chỗ. Để tránh không bị thầy phát hiện."
Thẩm Văn: "..."
Trang Thâm liếc nhìn cửa, nói: "Về sớm một chút, nhớ kỹ giờ ăn đêm sẽ béo."
Thẩm Văn: "..."
Đậu, cho dù đã xác định quan hệ nhưng bạn trai vẫn như trước lạnh lùng. Đối xử với anh không bằng một con mèo.
....................................................
Phòng làm việc của giáo viên trong hiệp hội, Trang Thâm cùng Thẩm Văn đồng thời đi vào.
Khâu Lăng ngồi thẳng lưng đọc sách, nhìn thấy Trang Thâm đi đến thì nở nụ cười. Ánh mắt y nhìn về phía sau, vừa nhìn thấy Thẩm Văn là đã cảm thấy kỳ lạ: "Sao em lại đến đây?"
Thái độ của Thẩm Văn rất lễ phép: "Em qua đấy với em ấy."
Khâu Lăng gật đầu: "Em còn có thể nhớ kỹ chuyện này cũng rất tốt. Thầy trước cũng nói với em về cuộc thi, nếu như em có hứng thũ cũng có thể chuẩn bị. Thầy cho các em nhìn trận chung kết của những mùa trước. Độ khó của đề tài được đặt ra rất cao, các em cũng có thể ngẫm nghĩ trước kết cáu thông dụng của nói. Tìm phong cách thích hợp với bản thân nhất, đến lúc đó khi bươc vào trường thi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút"
Khâu Lăng ngồi đối điện hai người. Bên này gần cửa sổ, ánh mặt trời nhảy vào bên trong. Biểu cảm của hai người thiếu niên rất nghiêmm túc nhìn vào tập tranh vô cũng đẹp mắt.
Khâu Lăng hài lòng nhấp một ngụm trà, lại cho hai người một ít chi tiết của cuộc thi mới thả bọn họ về.
Trang Thâm bước ra ngoài, Thẩm Văn nắm chốt cửa. Ở một giây trước khi bước ra thì dừng lại. quay đầu tựa như lơ đãng nói: "Được rồi, bạn cùng bàn của em nói nếu như mà lần này đạt được giải, sẽ thì tiểu sư đệ của em."
Khâu Lăng sửng sốt.
Cửa ngay lập tức bị đóng lại, Khâu Lăng mới lấy lại tinh thần, y đứng lên đôi mắt hiện lên sự vui vẻ.
Ra khỏi hiệp hội mỹ thuật, hai người đi ở dưới bóng cây đợi tài xế lái xe qua đây.
Xung quanh yên tĩnh, Trang Thâm đột nhiên hỏi: "Anh sao lại muốn vẽ tranh?"
Thẩm Văn nhìn xa, chậm rãi nói: "Anh của anh lúc trước vì chuyện kia mà không có cách nào an tâm làm việc. Rời khỏi công ty để ra nước ngoài. Trong nhà hy vọng anh có thể nhanh chóng vào công ty. từ sáng đến tối đều sắp xếp rất chu toàn. Đối với việc quản lý công ty anh không hề có hứng thú, nhưng chị của anh đối với mấy chuyện làm rất tốt."
Giọng nói của anh thấp đi: "Cho nên thẳng thắn nói không làm! Sau này muốn học cái gì thì học, chỉ cần cảm thấy hứng thú là học."
Trang Thâm hỏi: "Ba anh không muốn giao công ty cho chị của anh?"
"Không khác nhau mấy, bố không hy vọng chị của anh gánh vác áp lực lớn như thế."
Trang Thâm nhẹ giọng noi: "Cho đến nay, em không rõ bản thân muốn làm cái gì."
Thẩm Văn hơi sửng sốt, lời như thế này anh đã từng nghe Trang Thâm nói qua. Thế nhưng là dưới tình huống cậu say rượu. Hiện tại, Trang Thâm hoàn toàn tỉnh táo, lại nói cho anh biết chỗ sâu nhất trong lòng cậu nói anh nghe.
Thẩm Văn ngang nhiên kéo tay Trang Thâm nắm lấy, sờ sờ mu bàn tay của cậu.
"Cho dù không có mục tiêu cũng không liên quan, chí ít thì ở đây em là của anh. Cho dù làm cái gì, đều khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc."
Giọng nói của nam sinh rất thấp, tự nhiên lại dịu dàng.
Ở cách đó không xa Nhiếp Bính Tĩnh ngồi trong xe mắt đỏ bừng, đố kị đến nỗi sắp nôn ra máu.
Cô ta không biết sẽ có lúc Thẩm Văn lộ ra khuôn mặt dịu dàng như vậy. Khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt từ xưa đến nay, hiện tại vì một người mà thay đổi.
Nhiếp Bính Tĩnh cầm điện thoại di động lên, chụp lại khung cảnh này.
.................................................................
Lời edit muốn nói: Vấn đề của chương này là về ba chữ "tiểu sư đệ", không phải do tôi không muốn đổi. Nhưng não tôi như quần nó không nghĩ ra được từ nào để thay thế. Nên tạm thời vậy đã nhé!
Nếu như các bác thấy từ nào ổn hơn thì đề cử cho tôi với nhé.