Cả đêm Đồ Hoá ngủ không ngon.
Cậu vẫn không biết câu trả lời của mình sai ở đâu.
Cậu gọi Vương Bác Vũ nhiều lần nhưng không ai trả lời.
Như vậy, Tôn Duy, Vương Bác Vũ, và Đường Bác vẫn chưa bị loại.
Sáng sớm hôm sau, Đồ Hoá đến trường.
Trên đường đi, cậu gọi lại cho Vương Bác Vũ nhưng vẫn không ai bắt máy.
Điều này hơi lạ, cái vấn đề thời gian tương quan giữa trò chơi với hiện thực ấy.
Đồ Hoá đã trải qua bao nhiêu màn chơi, vậy mà khi trở về hiện thực thì mới chỉ có hơn 10 phút trôi qua.
Vì vậy, nếu Vương Bác Vũ đi đến màn chơi cuối cùng thì hắnđáng lẽ phải trở về đây từ lâu.
Đồ Hoá đến trường, trong lòng đầy nghi hoặc.
Cậu định sang lớp bên cạnh tìm Tôn Duy để xem tình hình thế nào.
Trước tiết tự học buổi sáng, lớp của Tôn Duy chỉ có hơn chục người.
Đồ Hoá nói với cậu bé ngồi ở cửa: “Lúc nào Tôn Duy đến thì nói cậu ấy gặp tao ở sân bóng rổ nhé.”
Cậu bé đang sắp xếp sách trong ngăn kéo nghe đến đây thì nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Tôn Duy? Tôn Duy là ai?”
Hồi năm lớp 11 Tôn Duy tỏ tình với cậu, thằng nhóc này mỗi lần gặp cậu là phải trêu cho bằng được.
Không ngờ lâu vậy rồi mà nó vẫn không dừng đùa cợt cậu.
Đồ Hoá liếc nó một cái: “Bọn này cần nói chuyện nghiêm túc đó.
Mày đừng có giỡn nữa.”
Cậu bé có vẻ bối rối: “Nhưng lớp tao có ai tên Tôn Duy đâu.”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé khiến Đồ Hoá cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh lưng, sửng sốt hỏi: “Mày nói tao nghe thử… Ai là học sinh giỏi nhất khối?”
Cậu ta khinh thường liếc Đồ Hoá, khịt mũi: “Mày chứ ai?! Tao thật sự không hiểu nha, mày học giỏi thì thôi chứ khoe khoang khắp nơi làm gì?”
Đồ Hoá không nhớ cậu đã về lớp thế nào.
Mọi thứ xung quanh trông rất bình thường, nhưng có một cái gì đó kì lạ.
Khi chuông báo hiệu tiết tự học sáng vang lên, bạn cùng bàn cậu cuối cùng cũng đến.
Với miếng bánh mì còn ngậm trong miệng, Đồ Hoá túm lấy cậu ta: “Mày biết Tôn Duy không?”
Bạn cùng bàn hỏi ngược lại: “Ai vậy?”
Đồ Hoá lại hỏi: “Ai là học sinh giỏi nhất khối?”
Bạn cùng bàn mỉm cười: “Mày?”
Đồ Hoá nghe như sấm đánh ngang tai.
Cậu gọi lại cho Vương Bác Vũ nhưng không ai nghe máy.
Đồ Hoá sửng sốt một hồi, sau đó gọi điện thoại cho mẹ: “Alo, mẹ còn nhớ hồi con học cấp hai, lúc trước khi mình chuyển nhà ấy, chú Vương nhà bên có thằng con trai tên Vương Bác Vũ không?”
Mẹ của Đồ Hoá khó hiểu: “Con có ổn không thế? Chú Vương với cô Trần làm gì có con.”
“Tít tít tít…”
Đồ Hoá sững sờ cúp điện thoại.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Vương Bác Vũ và Tôn Duy biến mất như thể họ chưa từng tồn tại.
Cậu nhớ nhầm hay thế giới này thật sự không bình thường? Có phải cậu vô tình du hành đến một không gian song song từ khi thoát khỏi trò chơi không? Hay… Bọn họ mắc kẹt trong thế giới game và mãi mãi không thoát ra được?
Đồ Hoá túm lấy bạn cùng bàn: “Mày còn nhớ cuốn ‘Bứt phá toán học’ mày đưa tao không?”
Bạn cùng bàn gật đầu: “Nhớ.
Sao vậy?”
“Cuốn sách đó có thể đưa chúng ta đến một thế giới toán học và đi phó bản đấy.” Đồ Hoá nhìn cậu ta với ánh mắt đầy chờ mong và sợ cậu ta sẽ phủ nhận: “Mày biết chuyện này đúng không?”
Bạn cùng bàn nhíu mày, đưa tay sờ trán cậu: “Mày bị sốt hả? Nói nhảm gì vậy? Có sao không? Mày có cần đi bệnh viện không?”
Đồ Hoá nắm lấy tay cậu ta, ánh mắt nóng như lửa: “Tao hỏi thêm câu nữa.
Tao học ngu toán như vậy thì sao đứng đầu khối được?”
Bạn cùng bàn làm vẻ mặt ‘bớt giỡn lại’ rồi nói: “Mày mà ngu toán à? Lần nào thi cũng được max điểm thì ngu toán gì?”
Đồ Hoá ngơ ngác nhìn những học sinh trong lớp.
Có đứa đang đùa, có đứa đang đọc sách, mọi thứ đều rất thật nhưng hoàn toàn không trùng khớp với hiện thực trong trí nhớ của cậu.
Chẳng lẽ là…
Đồ Hoá ngập ngừng lướt ngón tay trong không trung.
Trước mặt lóe lên một tia sáng xanh, màn hình hệ thống hiện ra.
[Màn chơi hiện tại: Vòng hàm số]
[Nhiệm vụ chính: Hàm số chính xác là gì?]
[Nhiệm vụ phụ: Không có]
[Đạo cụ: Ưu ái của thầy X +15, một viên đá ma thuật]
Cậu vẫn còn trong trò chơi.
Cậu không bị loại!
Đồ Hoá vui mừng khôn xiết.
Tuy cậu không hiểu vì sao ải chơi này phải tạo ra ảo giác nhưng chỉ cần có thể tiếp tục trò chơi, cậu nhất định có thể giải được câu đố và tìm được đường ra.
Vui mừng một hồi, Đồ Hoá không còn cảm giác những gì xung quanh cậu là thật nữa.
Chẳng hạn như bạn cùng bạn cậu giờ này mà lại đọc sách tiếng Anh, đúng là hệ thống không nắm được hết thông tin.
Thằng nhóc này ghét nhất là tiếng Anh thì làm sao mà nó chủ động học thuộc từ được chứ?
Đồ Hoá cười và vỗ vai cậu bạn cùng bàn: “Giả vờ đọc sách à?”
Bạn cùng bàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu: “Tao thích tiếng Anh nhất đó.”
Đồ Hoá đang muốn phản bác thì cô gái ngồi ở cửa đột nhiên gọi hắn: “Đồ Hoá, có người tìm cậu!”
Nhìn dọc theo cửa lớp, Đồ Hoá thấy một người đàn ông cao và mảnh khảnh đang dựa vào tường.
Anh mỉm cười nhìn cậu.
Thầy X!
Đồ Hoá lập tức đứng dậy đi ra ngoài và kéo thầy X ra một góc: “Chuyện gì vậy?”
Thầy X không trả lời cậu mà đưa bữa sáng trong tay cho cậu: “Em dậy sớm đi học rồi chắc quên ăn sáng rồi chứ gì?”
Trên bàn tay khẳng khiu của anh là một túi bánh bao bốc khói nghi ngút vẫn còn tỏa mùi thơm.
Đồ Hoá không nhận mà khó hiểu nhìn anh: “Thầy mang bữa sáng cho em làm gì?”
Thầy X xoa đầu cậu như thể đang xoa đầu chó: “Mang đồ ăn cho vợ là chuyện đương nhiên.”
“Vợ?!” Đồ Hoá lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của thầy X.
Cậu bỗng nghĩ tới cảnh tượng đêm tân hôn ở bộ tộc.
Mặt cậu lập tức đỏ đến tận cổ: “Thầy… Thầy… Thầy nói gì vậy? Kịch bản chuyển cảnh rồi mà?!”
“Kết hôn là chuyện trọng đại, sao có thể nói xong là xong chứ?” Thầy X chậm rãi đến gần và đẩy cậu vào góc tường, trầm giọng nói: “Em quên anh cưới em rồi à?”
Đầu Đồ Hoá như muốn nổ tung.
Cậu đẩy anh ra rồi lao vào lớp.
Kịch bản quái quỷ gì thế này? Tại sao lại gửi một NPC đẹp trai như vậy để tra tấn cậu chứ? Hơn nữa, logic của người này rõ ràng có vấn đề.
Cho dù ‘hiệu ứng’ của đám cưới ngớ ngẩn kia vẫn tiếp tục thì người cưới anh ta là Đồ Hoá, vậy tại sao cậu lại là vợ anh ta?
Thầy X phía sau hình như đang cười.
ĐỒ Hoá nghe thấy giọng nhắc của anh: “Tối nay tan học anh qua đón em.
Em chỉ còn 10 tiếng thôi đó.”
Trở lại phòng học, bạn cùng bàn của Đồ Hoá nhìn bữa sáng trong tay cậu với ánh mắt hâm mộ: “Đồ Hoá, chồng mày tốt với mày thật.”
Đồ Hoá suýt nữa hộc máu: “NPC bọn mày đừng có nhập vai tới vậy được không?!”
Bạn cùng bàn nhún vai và tiếp tục đọc tiếng Anh.
Khung cảnh kỳ lạ này cộng với thái độ không rõ ràng của ông X khiến đầu óc Đồ Hoá trở nên rối bời.
Cậu ngẩn ngơ cả buổi sáng.
Giáo viên đến lớp đúng giờ như hiện thực nhưng nội dung bài giảng lộn xộn, nghe được vài câu là Đồ Hoá không muốn nghe nữa.
Hệ thống này quá cẩu thả, nội dung bài giảng rõ ràng sai bét!
Cậu nằm xuống bàn, cố hết sức vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu và lấy bút viết vào cuốn sổ.
Cậu liệt kê tất cả những điểm đáng ngờ trong cấp độ này.
Đầu tiên là phán đoán đáp án hàm số, cậu đưa ra câu trả lời là hàm số mũ thì vẻ mặt thầy X do dự.
Cậu xác nhận câu trả lời thì lại bị đưa đến nơi này.
Cậu không bị loại nhưng cũng không còn ở cửa ải kia nữa.
Như vậy, câu trả lời của cậu đúng hay sai?
Đồ Hoá cẩn thận suy nghĩ một chút, hẳn là cậu trả lời có chút vấn đề.
Nếu đó là câu trả lời chính xác thì cậu đã vượt ải thành công, nhưng rõ ràng cậu vẫn bị mắc kẹt trong Vòng hàm số và mất liên lạc với đồng đội của mình.
Câu trả lời này có gì sai? Cậu không nghĩ ra gì cả.
Đồ Hoá vẽ một dấu chéo ngay sau điểm đáng ngờ đầu tiên cậu liệt kê.
Thứ hai, những gì thầy X đã nói gì với cậu trước cửa lớp.
Mặc dù đối mặt với người thầy đẹp trai kinh khủng này, đầu óc Đồ Hoá thường bị ‘đoản mạch’, nhưng câu nói cuối cùng của anh đã khắc sâu vào tâm trí cậu.
“Em chỉ còn 10 tiếng thôi đó.”
Thầy X sẽ không vô cớ nói một câu như vậy.
Đây chắc chắn là nhắc nhở có liên quan đến nhiệm vụ.
Nghĩa trên mặt chữ, Đồ Hoá chỉ còn 10 tiếng nữa để tìm cách vượt ải.
Nhưng, lúc cậu mới bước vào Vòng hàm số, cậu nhớ rõ quy tắc nói nhiệm vụ này không hạn chế thời gian.
Vậy tại sao bây giờ anh lại đưa ra thời hạn?
Chẳng lẽ bối cảnh khác nhau nghĩa là bắt đầu một nhiệm vụ khác? Đồ Hoá ngơ ngác mở bảng hệ thống, cẩn thận kiểm tra thanh trạng thái của mình.
[Đạo cụ: Ưu ái của thầy X +15, một viên đá ma thuật]
Đợi đã… Đá ma thuật? Không phải cậu đã đưa đá ma thuật cho tộc trưởng rồi sao?
Đồ Hoá đưa tay nhấn vào biểu tượng đá ma và chuẩn bị lấy nó ra khỏi ba lô hệ thống.
Nhưng hệ thống lại hiện lên một lời nhắc nhở: [Bạn có muốn dùng đá ma thuật để trả lời lại không?]
Trả lời lại?! Hai mắt Đồ Hoá mở to.
Cậu đã hiểu mối liên hệ kì dị này rồi.
Viên đá ma thuật này có lẽ là vật phẩm tuyệt vời nhất trong trò chơi vượt ải.
Có lẽ nó được tạo ra cho nhiệm vụ chính này.
Khi tham gia nhiệm vụ bộ lạc, đá ma là đạo cụ để giới thiệu người chơi với tộc trưởng.
Nếu khi đó Đồ Hoá trả lời đúng câu hỏi thì nó đã phát huy tác dụng rồi.
Còn nếu Đồ Hoá trả lời sai, nó sẽ tự động kích hoạt hiệu ứng thứ hai.
Trả lời lại.
Vì vậy, viên đá tầm thường này thậm chí còn hiệu quả hơn máy tính nhắc nhở của Tôn Duy.
Nó mang đến cho Đồ Hoá một cơ hội nữa.
Tim Đồ Hoá đập thình thịch.
Cậu bỏ viên đá ma trở lại vào ba lô và cất bảng điều khiển hệ thống đi.
Cậu ép mình phải bình tĩnh lại.
Cậu phải đợi đến giây phút cuối cùng để sử dụng hòn đá ma thuật mà trả lời câu hỏi.
Điều này có nghĩa là ‘hàm số mũ’ không phải đáp án đúng.
Đồ Hoá phải tìm ra câu trả lời chính xác trong vòng 10 giờ, sau đó sử dụng cơ hội ‘thi lại’ của đá ma thuật để vượt ải.
Vậy câu trả lời là gì…
“Đồ Hoá, mời em đứng lên trả lời câu hỏi này.” Giáo viên toán trên bục giảng đột nhiên gọi tên Đồ Hoá với vẻ mặt khó chịu.
Có lẽ giáo viên đã phát hiện cậu không tập trung.
Mặc dù là trò chơi nhưng cảnh tượng này cũng đủ chân thực, Đồ Hoá trước giờ chưa từng bị giáo viên phê bình nên đột nhiên bị giáo viên toán nhắm tới thì cậu hơi căng thẳng.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, đứng dậy nhìn đề bài trên bảng đen.
Đây là một câu hỏi về phán đoán dạng hàm số dựa trên đồ thị hàm số.
Đồ thị hàm số trông rất đơn giản.Đồ Hoá luôn thất bại trong toán học vẫn có thể nhìn ra vòng cung này là dạng hàm số gì.
“Em chọn C, hàm số mũ.”
Thầy dạy toán tối sầm mặt lại, nói: “Câu hỏi dễ như vậy mà em lại làm sai.
Đồ Hoá, gần đây em càng ngày càng không nghiêm túc trong học tập.
Đạt điểm tuyệt đối trong môn toán không có nghĩa là em muốn làm gì thì làm!”
Cầm viên phấn trong tay, giáo viên gõ mạnh lên bảng đen: “Nhớ rõ, đây không phải là hàm số mũ mà là hàm số logarit.
Em ngồi xuống đi!”
Hàm số logarit là hàm số có dạng y = logax với a > 0 và a ≠ 1.
Hàm số đồng biến trên khoảng a > 0.
Đồ thị nằm hoàn toàn về phía trục tung và luôn cắt trục hoành tại điểm (1;0) và đi qua điểm (a;1).
Trục Oy là tiệm cận đứng của đồ thị.
Đồ Hoá nhìn vòng cung biểu thị hàm số ở góc phần tư thứ nhất và thứ hai.
Trong lòng cậu nghĩ đúng là mọi thứ trong trò chơi đều không đáng tin cậy.
Đây rõ ràng là một hàm số mũ.
Logarit là phép toán nghịch đảo lại luỹ thừa.
Đồ thị phải biểu thị hàm số ở góc phần tư thứ nhất và thứ tư.
Hàm số logarit phải đối xứng với hàm số mũ qua gốc tọa độ mới đúng…
Ngồi trên ghế, Đồ Hoá nhìn vẻ mặt đăm đăm của giáo viên dạy toán.
Cậu bỗng nhớ tới lời giáo viên vừa nói: “Câu hỏi dễ như vậy mà em lại làm sai.”
Lại?!
Ở màn chơi này, đây là lần thứ hai cậu tiếp xúc với đồ thị của hàm số mũ.
Vậy NPC đóng vai giáo viên dạy toán này đang nhắc nhở cậu sao?
Thực ra đáp án cho câu hỏi này không phải là hàm số mũ mà là hàm số logarit – phép tính nghịch đảo của nó?
Mình có lời muốn nói: Mình giải thích thêm về khái niệm nghịch đảo.
Khi nói ‘2 số nghịch đảo’ thì nghĩa là tích của chúng phải bằng 1, ví dụ nghịch đảo của 3 là ⅓.
Tuy nhiên, để học sinh dễ hiểu hơn thì logarit hay được định nghĩa đơn giản là nghịch đảo của luỹ thừa, nghĩa là logarit của một số là luỹ thừa của một giá trị cố định (cơ số) phải được nâng lên để tạo ra con số đó, ví dụ thì log2128 = 7 thì 27 = 128.
Nói chung logarit là phép tính ngược lại với luỹ thừa chứ kết quả của logarit thì hoàn toàn không phải nghịch đảo của luỹ thừa nha.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tiết lộ bí mật! _(:з」∠)_.