Các quy tắc của màn chơi này không rõ ràng, thuyền trưởng Jack cũng không giải thích hậu quả của việc bị ném xuống biển đối với người chơi là như thế nào.
Chỉ có một vị trí an toàn, nghĩa là có 3 người chơi đứng trước nguy cơ bị loại.
Cả bốn người đều im lặng.
Đồ Hoá và Đường Bác đang suy nghĩ xem liệu có giải pháp toàn diện nào không nhưng Vương Bác Vũ đã nói: “Ừ thì… Mấy người ai đứng vị trí đó cũng được.
Tôi không đứng đâu.”
Hắn gãi đầu với cái vẻ đại nghĩa.
Tôn Duy liếc hắn, nói: “Cậu nói gì vậy? Muốn ‘hi sinh’ hả?”
Vương Bác Vũ hiểu rõ vị trí của mình trong đội.
Hắn giải thích: “Tôi là đứa ngu nhất trong cả bọn.
Cho dù có cơ hội sống sót thì tôi cũng không qua được vòng tiếp theo đâu.
Vậy thôi chẳng thà tôi nhường cơ hội lại cho mọi người.”
Đường Bác cũng nhíu mày: “Trước mắt cũng không có cách nào khác.
Phải có người ‘hi sinh’ là chắc rồi.”
“Ban đầu, tôi rất muốn nhận được tấm vé tiến cử này.” Đường Bác cảm động nói: “Nhưng bây giờ tôi thấy kết bạn với mấy người mới đúng là thành tựu lớn nhất của tôi.”
Vương Bác Vũ cảm động nhìn cậu ta, và cả hai người ôm nhau như anh em.
Đồ Hoá vốn đang đau não bởi đề bài này, bây giờ lại thấy hai người này diễn một vở tình anh em cảm động thấu trời xanh thì cười: “Sao mà giống như sắp ra chiến trường vậy nè?”
“Đừng bi quan quá.
Tôi nghĩ chúng ta có thể chờ xem điều gì sẽ xảy ra ở cửa ải này.” Đồ Hoá phân tích: “Quy tắc lần này chỉ có một câu ‘hãy nghe thuyền trưởng Jack’.
Lời của thuyền trưởng Jack cũng không nói bị ném xuống biển là bị loại.
Nếu chỉ có vậy thì độ khó của màn chơi này quá thấp.
Có thể lát nữa còn nhiều chuyện khó khăn hơn đang chờ chúng ta.”
“Vì vậy, tôi nghĩ… Bị ném xuống biển cũng chưa chắc là tệ đâu.”
“Vậy… Ai đứng ở vị trí 128?” Vương Bác Vũ hỏi.
Đồ Hoá suy nghĩ một chút, sau đó dán mắt vào Tôn Duy: “Để bạn nữ đi.”
Đường Bác nói: “Tôi đồng ý.”
Vương Bác Vũ: “Tao cũng đồng ý.”
Tôn Duy cạn lời: “Tôi không đồng ý!”
Vương Bác Vũ nhìn Tôn Duy với cái vẻ ‘nam tử đại trượng phu’: “Đây là quyết định của ba chàng trai bọn tôi sau khi cân nhắc kĩ lưỡng.
Chăm sóc các bạn nữ là trách nhiệm…”
“Im đi! Mấy người ra cái vẻ đàn ông chính trực gì chứ?!” Mặc dù Tôn Duy dễ nóng nhưng cô chưa bao giờ bùng nổ như vậy.
Cô tức giận hỏi ba người trước mặt: “Ai cần mấy người chăm sóc?”
Đồ Hoá đang muốn thuyết phục cô thì ai ngờ lại bị Tôn Duy nhắm thẳng vào: “Đồ Hoá, cậu nói cho rõ ràng xem.
Cậu cũng không chắc về cái suy đoán bị ném xuống biển chưa chắc là bị loại đúng không?”
Đồ Hoá cũng hết cách.
Ánh mắt Tôn Duy quả nhiên là sắc bén.
Mặc dù cậu muốn truyền tải thông điệp tích cực cho đồng đội, nhưng việc bị thuyền trưởng ném xuống biển gần như là bị loại.
Từ những nhiệm vụ trước, mấy cái ngữ ‘chết’, ‘bị tấn công’ trong trò chơi đều mang nghĩa ‘loại’.
Cụm từ ‘ném xuống biển’ lần này… Khó có thể là ngoại lệ.
Đồ Hoá thậm chí còn nghĩ liệu ý nghĩa thực sự của màn chơi này có phải để bọn họ bồi dưỡng tình bạn chân thành, học cách từ bỏ để giữ lại chút thiện ý khi phải lựa chọn giữa lợi ích và tình cảm hay không.
Cậu không nghĩ ra câu trả lời, nhưng cậu không thể chấp nhận việc những người bạn đồng hành của mình chọn cách ‘hi sinh’ lẫm liệt như vậy.
“Giờ không phải là lúc để hành động theo cảm tính, Đồ Hoá.” Tôn Duy khoanh tay trước ngực.
Mặc dù trong ánh mắt có lửa nhưng cô vẫn lý trí đến kinh ngạc: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng bất kì ai trong chúng ta cần được chăm sóc.
Mối quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng.
Tôi thích trò chơi này vì trải nghiệm niềm vui giúp đỡ lẫn nhau và sử dụng trí tuệ tập thể để vượt ải.
Vì vậy, vị trí an toàn này không phải ai trao cho ai mà phải chia thật công bằng.”
“Tôi là con gái không có nghĩa là tôi yếu đuối.
Cậu là con trai không có nghĩa là cậu mạnh hơn tôi.” Tôn Duy bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh: “Tôi đề nghị rút thăm để quyết định ai sẽ là số 128.
Làm vậy mới công bằng.”
Nghe ‘chị đại’ nói xong, ba đứa em rõ ràng rất ngây thơ nhưng muốn giả vờ khí khái gật đầu như chó ô tô và ngoan ngoãn như cừu.
Tôn Duy hài lòng gật đầu: “Vậy chúng ta oẳn tù tì để quyết định đi.”
Ba thằng đệ vừa mới cảm thấy tôn kính ‘chị đại’:???
Cuối cùng, họ quyết định dùng phương pháp kinh điển và đơn giản này để quyết định ai là người 128 may mắn.
Vương Bác Vũ kéo cánh tay của Đồ Hoá và rú lên: “Sao lại là taoooo?! Ngồi mát ăn bát vàng thế này kì cục lắm!”
Tôn Duy liếc hắn một cái, nói: “Có chơi có chịu.”
Tóc cô buộc đuôi ngựa cao tung bay trong gió biển.
Trông cô tự tin như ánh mặt trời vậy.
Cô nhìn Đồ Hoá và Đường Bác, nghiêm túc nói: “Cho dù bị loại thì tôi cũng cảm thấy may mắn vì được cùng các cậu đi tới đây.”
Cô mỉm cười và liếc nhìn Vương Bác Vũ đang đau khổ: “Tất nhiên, tôi hy vọng mình sẽ không bị loại sau khi bị ném xuống biển.
Ngay cả khi phải đối mặt với những nhiệm vụ phức tạp hơn thì tôi vẫn tin chắc rằng chúng ta có thể trở về.
Với cả… Đâu thể để thằng nhóc này chơi một mình được.”
Vương Bác Vũ nghe Tôn Duy nói như vậy suýt nữa phát khóc.
Một lúc sau, khuôn mặt đỏ bừng của hắn ghé vào tai Đồ Hoá, nói: “Làm sao đây mày? Tao thích bạn nữ quyền lực này quá…”
Đồ Hoá trêu hắn: “Vậy mày hỏi thử xem cậu ấy có thích trai thiểu năng không.”
Vương Bác Vũ: …
Vương Bác Vũ cảm thấy vô dụng cực kì khi đứng số 128 nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đứng vào vị trí.
Ba người còn lại tìm ngẫu nhiên một vị trí số chẵn cho bản thân.
Hai trăm người cuối cùng cũng đứng theo thứ tự.
Thuyền trưởng Jack vuốt râu mép, cười chỉ vào người thứ nhất: “Đếm số đi nào, bạn thân mến.”
Việc đếm số kết thúc rất nhanh.
Trong vòng đầu tiên, 100 NPC số lẻ bị thuyền trưởng Jack ném xuống biển.
Những con sóng quái dị giống như một vực thẳm vô biên nhanh chóng nuốt chửng những người xấu số.
Cả 4 người tạm thời an toàn.
Đến vòng thứ hai, lúc này Đường Bác đã trở thành số lẻ.
Cho dù cậu ta có là người chơi thì thuyền trưởng Jack cũng không nói gì.
Ông nhấc bổng cậu ta và thẳng tay ném xuông biển nghe ‘tõm’ một tiếng.
Đường Bác cau mày tỏ vẻ anh hùng và nhìn thẳng vào Đồ Hoá trước khi chìm trong sóng biển.
Qua hai vòng nữa, lúc này Tôn Duy đứng ở vị trí lẻ.
Thuyền trưởng Jack đi tới bên cạnh cô, ngoài ý muốn nhướng mày: “Từ bao giờ tàu chúng ta có nữ thuỷ thủ thế này?”
Tôn Duy bị ông ta nâng như một con gà.
Ông không hề nương tay vì cô là con gái.
Trước mặt là biển sâu không đáy, gió lồ ng lộng với hơi muối mặn mang đến cảm giác rất thật.
Tôn Duy lo lắng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Với một tiếng ‘tõm’, cô cũng rơi xuống nước.
Vòng tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Đồ Hoá.
Cậu đang đứng cạnh Vương Bác Vũ, và cậu là số lẻ.
Thuyền trưởng Jack đi tới.
Tiếng ủng giẫm lên boong tàu tạo thành một âm thanh chói tai.
Với ánh mắt sắc bén, ông ta nhìn vào Đồ Hoá một lúc, sau đó không nói lời nào mà ôm eo cậu rồi ném cậu xuống nước.
Đồ Hoá nín thở.
Dường như cậu nghe thấy tiếng kêu của Vương Bác Vũ trước khi rơi xuống.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Nước biển lạnh giá trong nháy mắt bao vây lấy cậu.
Cậu không thể nín thở lâu, Đồ Hoá muốn bơi nhưng sóng biển quá lớn khiến cậu không thể duỗi tay chân hắn.
Chỉ thoáng chốc, cậu đã bị hút vào đáy biển sâu.
Đồ Hoá cảm thấy nước biển mặn chát tràn vào miệng và mũi.
Khí quản đầy nước khiến phổi cậu như muốn nổ tung.
Ánh sáng trước mặt càng ngày càng mờ, ý thức của cậu cũng càng ngày càng mờ mịt.
Thân thể cậu không ngừng rơi xuống.
Giống như bị ma quỷ giam giữ, cậu không thể khống chế được cơ thể mình nữa.
Đây có phải là cảm giác sắp chết không?
Đầu óc Đồ Hoá không còn nghĩ được gì nữa.
Cậu lờ mờ nghe thấy có người gọi mình.
Một giây sau, không khí trong lành tràn vào mũi.
Đồ Hoá đột nhiên mở mắt ra, lập tức sống lại.
“Tỉnh rồi à?” Thầy X ngồi xổm bên cạnh cậu.
Hình như anh muốn vươn tay đỡ Đồ Hoá, nhưng khi anh sắp chạm vào cậu thì cánh tay trong suốt lại xuyên qua cơ thể.
Đầu Đồ Hoá vẫn còn choáng váng.
Cậu cố gắng đứng dậy.
Lúc này, cậu mới nhận ra hình như mình đang ở trên đảo hoang.
Có khi nào… Cậu bị sóng đánh dạt vào bờ biển nên mới may mắn sống sót.
Vì vậy… Vẫn còn nhiệm vụ sao? Cậu cũng không bị loại?
Đồ Hoá mừng thầm trong lòng.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Đường Bác và Tôn Duy cũng ở trên hòn đảo này.
Cậu đứng dậy muốn tìm người nhưng thầy X ngăn lại: “Nhiệm vụ sẽ đến tìm em.
Em không cần lo.”
Anh chỉ vào quần áo ướt nhẹp nước biển của Đồ Hoá: “Tôi nghĩ em nên hong khô quần áo trước đi.
Trong trò chơi em sẽ không cảm lạnh đâu, nhưng năm giác quan thì vẫn rất thật.
Em sẽ thấy lạnh.”
Đồ Hoá cúi đầu nhìn ống tay áo còn đang nhỏ nước.
Cậu ngoan ngoãn cởi áo vest ra.
Khi định cởi chiếc áo sát nách thì phát hiện thầy X đang nhìn mình chăm chú.
“Thầy làm gì vậy?” Đồ Hoá che cổ lại.
“Nhìn em c ởi quần áo.” Anh bình tĩnh nói ra câu này.
Đồ Hoá tức giận nói: “Phép lịch sử tối thiểu là thầy phải quay sang chỗ khác đó?”
Thầy X nhướng mày, dửng dưng hỏi: “Không sao.
Tôi nhìn thôi chứ có chạm vào em được đâu.”
Đồ Hoá không nói nên lời.
Cậu vừa giận vừa xấu hổ.
Cậu vô cùng muốn xem đoạn code được lập trình của người này xem có bao nhiêu cài đặt vô liêm sỉ!
NPC trơ trẽn này dường như không có cảm giác xấu hổ của con người.
Vì vậy, Đồ Hoá chỉ còn cách trốn sau những tảng đá.
Cậu c ởi quần áo, vắt nước rồi mặc vào lại.
Khi quay trở lại bãi biển, cậu thấy Tôn Duy và Đường Bác đã đợi anh.
Có một vị khách không ngờ đang đứng bên cạnh họ: Thuyền trưởng Jack.
Thầy X đang chán nản dựa vào đá ngầm bên cạnh, nói với Đồ Hoá: “Bọn họ đang đợi em đấy”.
Xung quanh thuyền trưởng Jack dường như có một bầu không khí u uất.
Cả Tôn Duy và Đường Bác đều không lên tiếng mà chỉ lo lắng nhìn Đồ Hoá.
Thuyền trưởng Jack chậm rãi tới gần cậu, nhướng mày cười và nói: “Chúc mừng cậu đã sống sót.”
Đồ Hoá vội vàng hỏi: “Vương Bác Vũ thì sao?”
“Có phải cậu đang nói về cậu bé may mắn không?” Thuyền trưởng Jack ậm ừ: “Thật ra Ngọc Trai Đen va vào một tảng đá ngầm.
Cậu ta cũng bị sóng biển cuốn đi rồi.”
Đồ Hoá sững sờ hỏi: “Cái gì?”
“Nhưng đừng sợ.” Thuyền trưởng Jack lắc ngón tay: “Cùng nhau chơi một trò chơi đi.
Chỉ cần cô cậu thắng thì có thể kéo theo thằng nhóc kia qua ải.”
“Trò gì?”
“Đừng vồ vập như thế.
Để tôi nói cô cậu nghe hạn chế trước.” Thuyền trưởng Jack chỉ vào Tôn Duy và Đường Bác, khóe miệng nhếch lên: “Hai đồng đội của cậu sẽ tham gia trò chơi, nhưng cậu mới là người chơi thực sự.”
“Bởi vì tôi sẽ khoá cổ họng bọn họ lại.
Trong quá trình chơi, các cô cậu không được giao tiếp.
Mỗi đồng đội của cậu chỉ được phép nói 2 câu.”.