Vương Bác Vũ né tránh ánh mắt của cậu.
Một lúc sau hắn mới nói: “Tao… Tao thấy mình ngu quá.”
“Ai nói mày ngu? Sao bây giờ mày lại thiếu tự tin như vậy?” Đồ Hoá cau mày nhìn hắn: “Đúng là ở đây có rất nhiều đối thủ và đồng đội mạnh, nhưng điều này không có nghĩa là mày dở.
Nếu mày mà ngu thì làm sao đi được tới mức nào? Mày vượt ải một mình mấy lần rồi, với cả còn chỉ ra cách giải cho câu hỏi Thẩm Tư Dịch với Tôn Duy không nghĩ ra.
Mày không ngu đâu.”
Vương Bác Vũ rất cảm động khi nghe lời khen ngợi chân thành như vậy từ người bạn tốt của mình.
Hắn ngập ngừng thở dài: “Nói chung là… Tao có lỗi với mày và tất cả mọi người.”
Trong lòng Đồ Hoá có chút bất an.
Cậu hỏi: “Cuối cùng là sao?”
Vương Bác Vũ do dự hồi lâu, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Hắn buồn bã nói: “Cái… Virus ấy… Có thể là tao đưa vào…”
“Cái gì?!” Đồ Hoá không thể tin được.
Cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống xấu, chẳng hạn như Vương Bác Vũ cũng gian lận hoặc cạnh tranh bằng một số thủ đoạn không lành mạnh.
Thế nhưng cậu không ngờ vấn đề lại liên quan tới virus.
Vương Bác Vũ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
Hắn ôm đầu và khổ sở nói: “Tao thực sự không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Tất cả đều là lỗi của tao.
Tại tao đó… Tao phải làm gì đây?”
Đồ Hoá buộc mình phải bình tĩnh lại.
Hai đồng đội đi phía trước và Tô Cách Trì dường như không nghe thấy bọn họ nói gì.
Vì vậy, cậu phải nhân cơ hội này để tìm ra chân tướng của vấn đề.
Mặc dù Vương Bác Vũ thường thích đùa giỡn nhưng chắc chắn hắn không phải là người xấu.
Hắn không thể nào chủ động đưa virus vào trò chơi và làm những việc phá hoại trò chơi như vậy.
Phải có một nguyên nhân khác đằng sau vấn đề này.
Đồ Hoá an ủi Vương Bác Vũ và kiên nhẫn nói: “Bây giờ mày nói tao biết chuyện là thế nào.
Mày lấy chương trình virus ở đâu và tại sao mày lại mang nó vào đây?”
Vương Bác Vũ thất vọng ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng giải thích chi tiết.
Mẹ của Vương Bác Vũ cũng làm việc trong lĩnh vực phần mềm điện tử.
Bà tình cờ gặp được một lập trình game của công ty Tô Cách Trì.
Dựa theo mô tả của hắn thì đây chính là đối tác đã phản bội và rời bỏ anh.
Nhưng người ngoài không biết chuyện này.
Sau đó, đối tác của Tô Cách Trì dần dần quen biết với gia đình Vương Bác Vũ.
Bọn họ thường ăn tối cùng nhau.
Đến khi ‘Bứt phá toán học’ được phát hành, mẹ của Vương Bác Vũ nghe tin thì đến gặp đối tác của Tô Cách Trì để hỏi mua một cuốn sách cho hắn tham gia trò chơi.
Bà đặc biệt mời gã ăn một bữa cơm để gã có thể ‘tập huấn’ cho Vương Bác Vũ.
Lúc tiếp xúc với Vương Bác Vũ, gã không ngừng khen ngợi Vương Bác Vũ hiểu biết cao rộng, lại còn đề xuất Vương Bác Vũ đến công ty của gã thực tập vào mùa hè.
Tất nhiên, Vương Bác Vũ rất vui và coi gã như một thần tượng.
Vậy nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ bất kì yêu cầu nào mà thần tượng đưa ra.
Chỉ hai ngày trước khi trò chơi bắt đầu, gã đến gặp Vương Bác Vũ và nói có một số lỗi hệ thống ‘Bứt phá toán học’ nên hắn phải vào trò chơi để sửa chữa chúng.
Gã nhân cơ hội này giao chương trình virus cho Vương Bác Vũ, nói rằng đó là bí mật của công ty và yêu cầu hắn cũng phải giữ kín chuyện này.
Sau khi vào trò chơi, hắn chỉ cần lén lút đặt nó vào vị trí được chỉ định trên bản đồ và không được đề cập đến nó với bất cứ ai.
Gã nói đây là một bài kiểm tra trước khi hắn đi thực tập.
Tất nhiên, Vương Bác Vũ đã sẵn sàng đồng ý mà không nghi ngờ gì.
Dù sao thì người này cũng là nhân viên kì cựu của công ty Tô Cách Trì, và là một trong những người sáng tạo ra ‘Bứt phá toán học’.
Mãi cho đến khi hắn bí mật đặt chương trình này ở vị trí chỉ định trên khuôn viên, hắn phát hiện dưới sự ảnh hưởng của chương trình ‘sửa chữa’ này, thế giới trò chơi xuất hiện một vực thẳm cực lớn, hắn mới cảm giác mọi chuyện dường như trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng, Đồ Hoá bị Hipparchus tấn công và quay lại và nói với hắn trò chơi bị nhiễm virus, hắn nhận ra rằng thứ mình mang theo… Có thể không phải là một chương trình sửa chữa.
Hắn bị người ta lừa, hắn bị người ta lợi dụng.
Vương Bác Vũ uất ức giải thích mọi chuyện mà không dám nhìn Đồ Hoá.
Trông hắn như muốn tát bản thân mình hai cái đau điếng.
Tâm trạng của Đồ Hoá cũng rất phức tạp.
Cậu không ngờ đối tác của Tô Cách Trì lại hèn hạ như vậy.
Gã lợi dụng một học sinh cấp ba không biết gì để hoàn thành kế hoạch trả thù của mình.
Bây giờ, gã không chỉ giam cầm tất cả những người chơi mà còn đổ vỏ cho Vương Bác Vũ để khiến hắn tự trách thế này.
“Không sao.
Không phải lỗi của mày.” Đồ Hoa thở dài rồivỗ vai Vương Bác Vũ, nói: “Nhưng tao nghĩ mình nên nói Tô Cách Trì biết.”
Đôi mắt của Vương Bác Vũ đỏ hoe.
Hắn gật đầu với vẻ tự trách.
Đồ Hoá sau đó đưa Vương Bác Vũ đến giải thích đầu đuôi sự việc cho Tô Cách Trì và hai đồng đội.
Mọi người đều nói hắn vô tội và không đổ lỗi cho hắn.
Tô Cách Trì nói: “Chuyện này anh sẽ xử lí sau khi thoát game.
Giờ các em đừng nghĩ nhiều, cứ yên tâm vượt ải đi.”
Tâm trạng Vương Bác Vũ không tốt, cả hắn với Tôn Duy đều đã nhận được số để tham gia nhiệm vụ chính rồi nên Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch quyết định để họ nghỉ ngơi và không tham gia các nhiệm vụ phụ nữa.
Bọn họ chỉ cần đợi nhiệm vụ chính là xong.
Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch lập tức tìm đến một nhiệm vụ phụ tên [Lựa chọn trận chiến].
Cửa ải này yêu cầu số lượng người tham gia nhiều.
Nó cũng đã bị chương trình virus sửa đổi nên Tô Cách Trì không biết nội dung của nó là gì.
Sau khi cả hai bước vào trò chơi, bọn họ nhận ra số lượng người chơi cần thiết để vượt ải vô cùng lớn.
Cửa ải này yêu cầu đủ 25 người.
Vòng dãy số không có quá nhiều người chơi.
Hiện tại, rất nhiều người tập trung lại trong một nhiệm vụ phụ nên bọn họ lại gặp người quen.
Lý Đào đã may mắn vượt qua cửa ải trước cũng ở đó.
Lần này không có Tuỳ Lợi nên cậu ta đàng hoàng hơn nhiều.
Sau khi chờ đợi ở cửa ải trong gần nửa tiếng thì 25 người đã có mặt đủ.
Điều kì lạ là nhiệm vụ phụ này không hề công bố luật chơi mà dịch chuyển bọn họ thẳng vào game.
Đồ Hoá chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng.
Những người chơi xung quanh biến mất, ngay cả Tô Cách Trì cũng không biến mất.
Trước mắt cậu là một mảng trắng xóa mênh mông, cậu không thấy bất kì cái gì.
Bỗng, trước mặt cậu xuất hiện một bộ bàn ghế.
Đồ Hoá chần chờ một chút rồi đi tới ngồi xuống trên ghế.
Lúc cậu vẫn chưa hiểu gì thì âm thanh hệ thống vang lên.
Một màn hình màu xanh nhạt hiện lên ở trước mắt cậu.
[Ding~]
[Chọn số thích hợp để điền vào dấu ngoặc: 5, 7, 2, 10, -1, 13, (…).
A.
21 | B.
14 | C.
5 | D.
-4]
[Người chơi vui lòng chọn đáp án đúng trong vòng 15 phút.
Nếu người chơi không chọn thì xem như không có câu trả lời và bị loại.]
Cửa ải này chỉ đơn giản yêu cầu giải toán thôi sao? Đồ Hoá không quan tâm lắm đến quy tắc lắm.
Cậu vội vàng dốc sức giải quyết để bài này.
Cậu cũng chỉ có 15 phút thôi.
Đối với một đứa dở toán như cậu thì mấy cửa ải giải toán thông thường này cũng không quá dễ.
Hệ thống của cửa ải này khá chu đáo, vừa công bố ‘đề thi’ là đã chuẩn bị sẵn giấy nháp và bút cho người chơi.
Đồ Hoá nhanh chóng cầm bút lên để tính toán.
Đối với bài toán dãy số, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là đẳng thức và tỉ số.
Tuy nhiên, sau khi tính toán và áp dụng nhiều công thức toán học có thể, cậu vẫn chưa tìm được đáp án chính xác.
Hẳn rồi, các đề bài ở đây thì sao có thể dễ dàng được.
Đồ Hoá đã cố gắng xem xét câu hỏi này từ góc độ bất ngờ hơn.
Cậu quan sát dãy số một cách cẩn thận hơn và nhận thấy dãy số không tăng hoặc giảm.
Các số có lớn có nhỏ, thậm chí còn xuất hiện các số âm.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu tiếp tục nghiệm ra rằng những số đầu tiên trong dãy số này có quy luật rõ ràng.
Bốn số 5, 7, 2 và 10 có thể lập thành một đẳng thức: 5 + 7 – 2 = 10.
Như vậy, quy luật của dãy này có phải là a + b – c = d không?
Cậu thử kiểm tra một vài số tiếp theo, 7 + 2 – 10 = -1; 2 + 10 – (-1) = 13.
Nó hoàn toàn phù hợp với quy luật này!
Đồ Hoá vô cùng phấn khích nên vội vàng suy luận thêm.
Dấu ngoặc ở sau số 13 nếu tính theo quy tắc này phải là 10 + (-1) – 13= -4.
Trong các lựa chọn có đáp án đúng.
Đồ Hoá chỉ mất hai phút để hoàn thành bài toán này.
Cậu không thể tin mình giải ra đáp án nhanh như vậy nên nghi ngờ liệu đề bài này có cạm bẫy hay không.
Cậu đưa 3 phương án còn lại vào dãy số để kiểm tra thì không tìm ra quy luật nào khác.
Cuối cùng, cậu đành phải tin vào phán đoán ban đầu của mình và chọn phương án D.
Ngay khi cậu chọn đáp án xong, sương mù xung quanh tan ra, bàn ghế trước mặt cậu cũng biến mất.
Âm thanh hệ thống vang lên:
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Lựa chọn trận chiến]
[Quy tắc: Người chơi Đồ Hoá lựa chọn -4.
Trong vòng 1 giờ, yêu cầu người chơi loại bỏ -4 người chơi khác.]
Đồ Hoá lúng túng.
Có lẽ cậu đã hiểu một chút về cửa ải ‘Lựa chọn trận chiến’ này.
Con số mà bọn họ lựa chọn ở đề toán ban đầu chính là số người chơi mà bọn họ cần loại bỏ.
Điều này có nghĩa là cửa ải giải toán đơn giản này thật ra cũng là một cửa ải yêu cầu người chơi tự giết lẫn nhau.
Nhưng điều cậu không hiểu là loại bỏ -4 người chơi thế nào?
- 4 người? Tính như thế nào đây?
Sau một phút, một con dao găm hẳn là vũ khí do hệ thống cung cấp chợt xuất hiện trong tay Đồ Hoá.
Khung cảnh xung quanh cậu biến thành một khu rừng kỳ lạ.
Đồ Hoá không nhìn thấy bất kì người chơi nào khác.
Có thể bọn họ cũng sẽ nhận được vũ khí, còn nhận cái gì thì cậu không chắc.
Những người khác có thể nhận vũ khí mạnh như súng hay bom, còn dao găm của Đồ Hoá thực sự cực kì vô cùng yếu.
Cậu phải tìm một nơi để trốn và quan sát tình hình trước.
Giây tiếp theo, sau lưng cậu đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã..