Xuyên Vào Thế Giới Kỳ Ảo Làm Nữ Phụ



Y Phù đi theo cô ta, đi một đoạn đường dài mới đến phòng khách.

Họ vào phòng, Gross như thể vừa mới nhớ ra điều gì đó liền hỏi: [À! Tôi cứ nghĩ cô là khách nên mới đưa cô đến đây.

Nhưng cô sẽ không muốn đến phòng của Hách Đặc để nghỉ ngơi chứ? Nhưng đi đi lại lại như vậy sẽ hơi xa...]
[Không sao, ở đây rất tốt, cảm ơn cô đã đưa tôi đến đây!] Y Phù mỉm cười cảm ơn cô ta.
Gross khách sáo vài câu rồi rời đi, Y Phù lập tức làm mặt quỷ sau lưng cô ta.
Ha, đúng là một con trà xanh!
Đi một đoạn đường còn cố tình quanh co lòng vòng, sợ cô không lạc đường! Thật sự đi xa quá~~ Chân cô sắp gãy rồi!
Y Phù bây giờ đã xác nhận, thánh nữ quả nhiên là thánh nữ.
Trước đây cô không đồng ý với những bình luận cho rằng thánh nữ trong sách đều là trà xanh nhưng bây giờ cô hoàn toàn đồng ý với những lời nhận xét như vậy.
Cô tiễn Gross đắc ý rời đi, nhìn môi trường thanh tịnh và căn phòng khách trống rỗng, cảm thấy rất thoải mái.


Y Phù cảm thấy mình đã lâu lắm rồi không được nhàn rỗi như vậy!
Lý Y Phù mở tủ phòng khách, bên trong không có hành lý của cô nhưng có quần áo dự phòng đơn giản cho khách.

Cô lấy quần áo, tự mình vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.

Cả người thoải mái bước ra.
Y Phù mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Phòng của cô ở góc nhỏ hẻo lánh cuối cùng của lâu đài, đối diện với khu rừng rộng lớn phía sau lâu đài.
Nơi đây cách trung tâm lâu đài rất xa nên rất yên tĩnh, ít người lui tới, cô nhìn khu rừng phía trước, buổi chiều yên tĩnh rất thích hợp để ngủ trưa.
Cô tiện tay buộc tóc, xách một chiếc chăn nhỏ rồi hứng khởi đi xuống.
Y Phù vừa bước vào khu rừng phía sau, hương thơm của cây cối khiến cô cảm thấy thoải mái.


Bước trên khu rừng nguyên sinh cao lớn đầy lá rụng, giống như cách ly với mọi thứ ồn ào bên ngoài, khiến người ta rất thoải mái.
Lý Y Phù nhìn khu rừng mênh mông, một lần nữa cảm thán rằng mình lại xuyên không đến một nơi kỳ diệu như vậy.
Nơi đây có nhiều công nghệ tiên tiến, thậm chí còn có phép thuật kỳ diệu nhưng mọi người vẫn duy trì lối sống của thế kỷ 18, thật thú vị làm sao!
Cô giẫm lên những chiếc lá khô, từng bước tiến về phía trước.

Tận hưởng sự tắm rừng tự nhiên, rồi ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, đắp chăn nghỉ ngơi, không biết bất giác thoải mái đến mức ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, toàn bộ phủ Quý Thư loạn thành một đoàn.
Hách Đặc mặt mày xanh mét chạy khắp nơi.
[Người đâu?] Tướng quân Quý Thư cũng không thể tin được, chỉ một lúc như vậy, cả phủ có nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Y Phù cũng có thể biến mất?
Gross đối mặt với câu hỏi của cha con Quý Thư, hoảng hốt trả lời: [Tôi không biết, tôi chỉ theo yêu cầu của cô ấy đưa cô ấy đến phòng khách nghỉ ngơi, sắp xếp xong tôi đã rời đi.]
[Phòng khách nào?] Hách Đặc trừng mắt nhìn Gross.
Gross bị ánh mắt hung dữ của anh ta làm cho sợ hãi lùi lại một chút, vội vàng nói: [Ngay lúc nãy...!Tôi đã nói với anh rồi.

Hách Đặc, anh đừng tức giận!][Tôi đã tìm khắp mọi phòng rồi, không có ai!] Hách Đặc thực sự rất hoảng loạn, lo lắng và bất an, hai người mới chỉ tách nhau ra một lúc, cô ấy sẽ không bỏ chạy chứ?
Tướng quân Quý Thư cũng hơi bực bội, vỗ vai con trai nói: [Là lỗi của ta, không nên dọa cô ấy.]
[Cha...] Hách Đặc vừa mới trò chuyện với cha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận