Edit: Yuzu
Vì phần lớn hộ vệ muốn thưởng ruộng đất, cho nên Trương Túc cho thuộc hạ đi đo đạc ruộng đất, sau đó ghi chép vào danh sách.
Những người khác hâm mộ vô cùng, đây là ruộng đất, ruộng đất chân chính.
Tề sư gia tức giận đến sắp hộc máu, những điêu dân này, sao bọn chúng dám!!
Ôi, nhanh đi xem mấy đại nhân phân đất đi.
Một đám người vội vàng đi qua.
Tề sư gia lập tức cúi đầu.
Nhẫn, nhất định phải nhẫn, bây giờ chịu khổ sau này phải trả gấp trăm ngàn lần.
Mẹ nó, cái ổ bảo này thật không phải do người làm.
Tề sư gia mắng to điêu dân ba ngàn lần trong lòng.
...
Trương Túc khép sách lại, nói với Nhất Niệm đang đi tới: “Những người đó ngươi xử trí thế nào rồi?”
Nhất Niệm: “Đánh tan gây dựng lại, để cho người khác thấy là được.
Còn việc tẩy não, những người khác sẽ làm giúp.”
Nếu không như thế, trước đây sao Nhất Niệm có thể kiên nhẫn, giảng giải hết lần này đến lần khác.
Nhất Niệm: “Đợi đến đầu mùa xuân, phái một nhóm người đi Hội huyện.
Lúc ấy ổ bảo Xích Hạ và tường đất đều đã xây xong, trồng trọt không cần nhiều người, ngược lại Hội huyện đều là người già yếu, rất cần nhân lực.”
Trương Túc nghĩ tới nữ nhân mang về từ sơn trại, gõ bàn một cái: “Ngươi để ý mấy nữ nhân đó một chút, đừng để cho người khác bắt nạt, nên giao việc thì giao, nên phân thức ăn thì phân.
Có chuyện làm các nàng cũng sẽ không suy nghĩ vẩn vơ.”
Cổ đại không thể so với hiện đại, nữ tử rất xem trọng trinh tiết.
Nghĩ cũng biết những nữ nhân đi ra từ sơn trại, hầu như không mấy người...
Trương Túc đứng dậy, đi tới đi lui hai vòng, nói: “Nhất Niệm, nếu như ta nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, ngươi có cảm thấy ta đang nói sảng hay không.”
Nhất Niệm ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Từ xưa có câu cân quắc bất nhượng tu mi [1], thật ra cũng giống như câu phụ nữ có thể chống nửa bầu trời của Chưởng môn.”
[1] Ý nói phụ nữ không thua kém đấng mày râu.
Trương Túc bỗng nhiên kiên định: “Không sai, ta chính là có ý này.”
Nhưng cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Nói cách khác, nữ nhân có địa vị, vẫn là phải có tiền, quan trọng hơn là có một hoàn cảnh xã hội hài hòa.
Thử hỏi, tiền từ đâu ra, đương nhiên là làm công đoạt được.
Nhưng nữ nhân chỉ có thể đơn giản làm những việc như giặt quần áo, dệt vải, thêu thùa.
Trương Túc không muốn để nữ nhân Xích Hạ làm những việc này.
“Nhất Niệm, ngươi ra ngoài trước, ta tự mình suy nghĩ lại.”
Nhất Niệm: “Vâng.”
Trong phòng chỉ còn một mình Trương Túc, nàng mở giao diện ra, xem xét điểm công đức của mình, gần ba vạn điểm công đức.
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Trương Túc bắt đầu xem xét cửa hàng hệ thống, cửa hàng hệ thống đúng là có nhân tính, còn có chức năng tìm kiếm.
Trương Túc tìm kiếm lò cao luyện sắc.
Lò cao luyện sắt: 7000 điểm công đức.
Trương Túc hít một hơi lạnh, bình tĩnh, bình tĩnh đi Trương Túc, không phải là 7000 điểm công đức thôi sao, không cần phải ngạc nhiên.
Nàng lại tìm kiếm giá cả than đá.
...!Thật sự là quá đắt.
Trương Túc quay mặt đi, an ủi bản thân: Vạn sự khởi đầu nan.
Chỉ cần đi bước đầu tiên, những cái khác đều là chuyện nhỏ.
Ngày tiếp theo, mọi người sợ hãi phát hiện giữa sườn núi xuất hiện một cái lò lớn.
Mọi người nhao nhao hô lên đây là thần tích.
Tề sư gia khịt mũi xem thường, thần tích vớ vẩn, đây là thấy sự tình bại lộ, soạn ra lời nói dối.
Tuy rằng cái lò cao kia rất lớn, rất khác biệt, nhưng cũng không thể che giấu đó chính là lò cao luyện sắt.
Giỏi, chế tạo khí cụ tư nhân, điêu dân này là muốn làm phản.
Trương Túc tự mình đốt lửa lò, luyện sắt cần có nguyên vật liệu, cũng mua từ cửa hàng hệ thống.
Hiện tại nhân thủ ít như vậy, sao có thể phái người đi tìm nguyên vật liệu.
Lò đầu tiên chính là làm nông cụ như cuốc, lưỡi liềm, cưa...
Sau đó là đồ dùng hàng ngày như kéo, kim, dao phay...
Trương Túc có ý dặn dò, tỉ mỉ mới ra sản phẩm tinh tế, không cần gấp gáp.
Một khi lò cao đã mở, tắt lửa mở lại sẽ hao phí rất lớn, hơn nữa ít nhiều gì cũng tổn hại đến bản thân lò.
Vừa hay người thường cũng là lần đầu tiên thấy loại đại gia hoa này, cũng rất cẩn thận, không tăng tốc độ, cũng may công cụ ra lò rắn chắc dùng bền.
Sáng sớm, Uyển Nương đã sớm đứng ở đây, hôm nay đến lượt nàng lãnh cuốc.
Chờ đến lúc mặt trời một, một vị thư sinh ghi chép cho nàng, Uyển Nương được lãnh cuốc đi.
Uyển Nương đi rồi, thư sinh kia lắc đầu: “Giai nhân mỹ lệ như thế, phải đi lao động cực khổ ở ruộng đồng, cũng thật đáng tiếc.”
Uyển Nương không cảm thấy khổ, ngược lại trong lòng lại kiên định.
Nàng mang cuốc đi khai hoang, người ngoài đều cười nàng: “Tiểu nương tử, ngươi đừng làm loạn nữa, ngươi xem ngươi trông xinh đẹp như vậy, ngươi nũng nịu gọi vài tiếng ca ca tốt, còn thiếu vài miếng ăn sao.”
Là không thiếu, nhưng nàng không muốn lại đi lấy lòng người khác.
Khai hoang không xem là việc quá cực khổ, ít ra so với đào mương xây tường nhẹ nhàng hơn một chút.
Nàng cố gắng làm việc, đến lượt nàng lãnh thức ăn, nàng cũng có thể cảm thấy đúng lý hợp tình.
Người ngoài thấy Uyển Nương không quan tâm tới họ thì không vui, có một nam nhân tiến lên túm lấy cánh tay Uyển Nương.
Uyển Nương lạnh mặt né tránh, không muốn chọc giận người nọ.
“Ngươi ở đây giả vờ cái gì, người nào không biết các ngươi được Nhất Niệm đại nhân cứu từ sơn trại về.
Sớm đã bị người ta chơi hỏng, còn giả đáng thương cái rắm.”
“Tối nay ngươi qua đây, hầu hạ mấy người chúng ta đàng hoàng, bảo đảm ngươi không cần tiếp tục làm mấy việc cực khổ này nữa.”
“Này, ta nói với ngươi ngươi có nghe không hả?”
Uyển Nương hít một hơi thật sâu, sau đó gọi hộ vệ đang đi tuần lại, chỉ vào nam nhân ngông cuồng với nàng: “Đại nhân, hắn vũ nhục ta.”
Nam nhân kia hơi sợ, thẹn quá hóa giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, đại nhân, là nữ nhân này.
Lẳиɠ ɭơ câu dẫn ta, muốn ta giúp nàng ta làm việc đó.
Nàng ta trông thế này, ngươi tin nàng ta tới khai hoang sao.”
Chuyện náo loạn lên, người vây xem cũng nhiều.
“Nữ nhân kia bước đi cái mông uốn tới ẹo lui, vừa nhìn đã biết không phải nữ tử đứng đắn.”
“Trước kia chắc là ở thanh lâu.”
“Nói thế nào, vào sơn trại kia, cô nương đứng đắn đàng hoàng ra ngoài cũng không còn đứng đắn.”
“Yêu trong yêu khí...”
“...”
Uyển Nương nắm cái cuốc, nước mắt lưng tròng, quá khi dễ người, nàng không làm gì cả, tại sao lại nói nàng như vậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt những lời nhục nhã càng nói càng hưng phấn của mọi người.
Giữa đôi mắt đẫm lệ mông lung, Uyển Nương thấy một thiếu niên tuấn mỹ.
Nàng cúi đầu không dám nói lời nào.
Nam nhân ban đầu túm Uyển Nương nào còn chột dạ như trước, lập tức nói: “Nhất Niệm đại nhân, nàng ta câu dẫn ta.”
Nhất Niệm lạnh mặt: “Nàng câu dẫn ngươi thế nào.”
Nam nhân nhất thời nghẹn lời.
Nhất Niệm hỏi Uyển Nương: “Ngươi nói.”
Uyển Nương vốn không muốn nói thêm, nhưng đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Nhất Niệm, uất ức trong lòng lập tức bạo phát.
“Ta chỉ muốn làm việc đàng hoàng, những người này cứ dính lấy ta, nhục mạ ta, còn nói ta đã sớm bị người ta chơi hỏng.” rốt cuộc nàng không nhịn được, bụm mặt khóc thành tiếng.
“Nhất Niệm đại nhân, ngài đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta...”
Nhất Niệm híp mắt: “Có phải ngươi đã nói mấy lời này?”
Mặt nam nhân trắng bệch: “Nhất Niệm đại nhân, ta, ta không có.”
“Bọn họ cũng nói, bọn họ cũng nói nữ nhân này không đứng đắn.”
Nhất Niệm: “Ngươi thừa nhận.”
Nam nhân hiểu được pháp không trách chúng, nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Nhất Niệm: “Bắt hắn lại, ba mươi trượng.”
“Người ồn ào hôm nay phạt một bữa cơm.
Nếu còn lần sau, ba mươi trượng như nhau.”
Không để cho mọi người có cơ hội phản bác: “Chưởng môn nói, việc trong lãnh địa chỉ nhìn kết quả, không phân biệt nam nữ.”
Trong lòng mọi người không ngừng kêu khổ.
Nhất Niệm: “Tất cả giải tán.”
Uyển Nương ngơ ngác nhìn thiếu niên, cũng quên cả khóc.
Nhất Niệm dặn dò hộ về vài câu mới rời đi.
Bây giờ mới yên ổn mấy ngày, có một số người không nhịn được nhảy nhót lung tung rồi.
“Luật pháp?” Trương Túc cau mày: “Hiện tại có phải quá sớm hay không?”
Trương Túc nghĩ thuộc hạ của nàng chỉ có vài ba con mèo nhỏ, ngay cả đồng tiền sắt cũng không tạo được.
Mấy ngày nay không đọc được sách, hiện tại mọi thứ trong tay mọi người đều là nàng cung cấp, nói câu khó nghe, chín người trưởng thành không có “lương thực dư”.
Hiện giờ phát đồng tiền sắt có ý nghĩa gì đây.
Chờ Nhất Niệm nói sự việc hôm nay, Trương Túc tức giận đến mức muốn mắng người.
“Đúng là để bọn họ ăn no quá rồi.”
Chân mày Nhất Niệm cau lại, có chút tức giận cũng có chút bất lực: “Chuyện này cũng không có cách nào.
Mọi người đã có ý thức, dựa vào tự giác là không nói được, chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn.”
Sự tồn tại của luật pháp là rất cần thiết.
Trương Túc chấp nhận, sau đó điều thứ nhất đã viết các biện pháp trừng phạt tội vũ nhục, hết sức kỹ càng tỉ mỉ, tiếp theo là tội cưỡng bách...
Nhất Niệm ở bên cạnh nhìn, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cùng ngày lãnh địa Xích Hạ tuyên bố luật pháp, những người được cứu từ sơn trại về như Uyển Nương sau ngẩn ra một lát thì bụm mặt khóc.
Không phải là bi thương, mà là vui sướng.
Nhất Niệm cho Tần Thu Nguyệt làm công tác tư tưởng: Giá trị là chân lý sinh tồn.
Cảm ơn Chưởng môn hữu nghị cung cấp bản thảo.
Tần Thu Nguyệt: ...
Nàng khổ quá mà.
Nhưng đều là nữ nhân, sau khi Tần Thu Nguyệt giả vờ cảm khái, thì bắt đầu làm việc.
Người bị hại phạm tội là sai.
Nhưng khi ở trong hoàn cảnh xấu, thì bản thân nhất định phải cứng rắn độc lập vùng lên.
Vì sao nam nhân khác túm bọn Uyển Nương tùy ý trêu đùa, bởi vì không chỉ là nam nhân khác, ngay cả những nữ nhân này trong lòng cũng cho rằng bản thân không sạch sẽ rồi.
Nếu là trong toán dân chạy nạn còn đỡ một chút, áp lực kiếm sống trên vai, không ai lắm miệng.
Nhưng khổ nỗi hiện tại Xích Hạ ổn định rồi, trong hoàn cảnh an toàn ổn định, người ta sẽ vinh nhục liêm sỉ.
Nhưng phần liêm sỉ này, lại nhắm vào người khác.
Cũng may là tai họa ngầm này được phát hiện kịp thời, Nhất Niệm và Trương Túc cũng giải quyết nhanh chóng, đồng thời tạo nên tấm gương mẫu mực.
Trong lãnh địa khôi phục lại sự yên ổn, mỗi ngày lò cao chậm rãi lại ổn định sản xuất các loại nông cụ, binh khí.
Hơn phân nửa hộ vệ có binh khí, đều là ban đầu Trương Túc mua ở cửa hàng hệ thống.
Sau này lại tạo ra một mớ, do Nhất Niệm đứng ra, đội hộ vệ lại tuyển thêm hơn một trăm người, góp đủ ba trăm năm mươi người, đều được trang bị vũ khí.
Cũng không biết lò cao kia có uy lực bực nào, vũ khí tạo ra vô cùng sắc bén lại dùng bền.
Hiện tại xe vận chuyển đá đều dùng bánh xe sắt, giảm nhiều công sức so với trước đây.
...
Vào đầu mùa xuân, Trương Túc dọn vào ổ bảo.
Những người lúc trước tham dự xây dựng ổ bảo, làm tường đất, đào mương, mỗi người đều được ba mẫu đất, trong lãnh địa nhất thời vui mừng khôn xiết.
Trương Túc nhìn tường đất đã sửa xong, vung tay lên, cho bảy trăm người đến Hội huyện phát triển.
Tề sư gia trải qua hơn một tháng lao động, mệt mỏi đến thắt lưng cũng không thẳng lên được.
Hắn dốc hết sức bình sinh mới vào đội ngũ đi Hội huyện.
...
Trương Túc đã mua hạt giống củ cải, khoai sọ, cao lương, lúa mì, ngô, đậu nành ở cửa hàng hệ thống.
Hiện tại người trong lãnh địa, ngoại từ hộ vệ tuần tra cố định, những người khác đều tham gia cày bừa vụ xuân.
Sau nhiều lần cân nhắc, Trương Túc hạ quyết tâm mua một cân giống khoai lang, 4000 điểm công đức cứ thế mà không còn.
Nàng còn chưa kịp đau lòng, lại phải làm mưa nhân tạo lần nữa.