Chuyện đêm hôm đó, một người giả như không biết, biết mà giả vờ hồ đồ, một người chột dạ chậm chạp, duy nhất một lần nhắc đến cũng bị gạt đi dễ dàng, vì thế chuyện cứ nhẹ nhàng qua đi như vậy.
Nhưng mà dù gió đi qua không có dấu vết, cũng sẽ nổi lên chút gợn sóng ngắn ngủi.
Trương Túc nhìn bóng dáng trong đám người thao luyện, thân hình gầy yếu kia không phải thuộc về thiếu niên, rồi lại không cao to như người trưởng thành, mà là ở giữa thiếu niên và thành niên, có một loại mị lực khác.
Giống như một đóa hoa nở trên cành sau cơn mưa, thoạt nhìn yếu ớt non mềm, nhưng lại chịu được gió táp mưa sa, cứng cỏi xinh đẹp, Trương Túc bất tri bất giác nhìn đến ngây người.
Mãi đến khi đối phương xoay người, ngước mắt, đối diện thẳng với nàng.
Trương Túc: …
Bên ngoài Trương Túc vững như lão cẩu, mà thật ra trong nội tâm đã hoảng một đám rồi.
Tay giấu trong tay áo đều đã đâm vào bàn tay đến đau rồi.
Lông mi nàng run rẩy, thu hồi tầm mắt, còn mang theo vài phần non nớt mà dời mắt đi.
Công phu dưỡng khí này tu không đến nơi đến chốn nha.
Trương Túc lấy một nhận thức rõ ràng đúng đắn với bản thân để ngắn ngủi dời đi sự chú ý của nàng.
Chỉ là ánh mắt dừng trên người nàng kia càng thêm nóng rực, nàng muốn giả vờ như không biết cũng không được.
“Hệ thống ca, tạo mây mù đi.”
Hệ thống: “Được.”
Mọi người phát hiện Nhất Niệm khác thường, theo tầm mắt hắn nhìn qua lại chỉ nhìn được một đoàn sương mù mờ ảo.
“Chưởng môn thật thần bí, không hổ là tiên nhân mà.” Trong đám người, không biết ai nói nhỏ một câu.
Hiện giờ ở Xích Hạ, ổ bảo kia giống như một cấm địa, trừ thủ vệ và người dọn dẹp đúng giờ đi vào, cũng chỉ có Nhất Niệm đại nhân có thể tự do ra vào.
Lâu lâu có thể nhìn thấy Chưởng môn, đây là vinh quang cỡ nào chứ.
Nhưng Nhất Niệm đại nhân thì không giống vậy.
“Tiếp tục thao luyện đi.” Giữa lúc mọi người còn đang ngây ngẩn, bên tai đã vang lên âm thanh nặng nề của thiếu niên.
Vẫn vẻ mặt đó, giọng nói đó, nhưng trong lòng mọi người lại đồng thời máy động.
Một ngày này, người tham gia thao luyện đều mệt như chó chết.
Thôi Tiệp cùng đường huynh của hắn dìu nhau về nghỉ tạm, nhịn không được nhỏ giọng:
“Điện… Nhất Niệm đại nhân, bây giờ càng ngày càng hung tàn.”
Trong lòng Thôi đường huynh dĩ nhiên cũng có xúc động, nhưng nghĩ đến đó là chủ tử của bọn họ, vẫn giả mù sa mưa nói: “Nhất Niệm đại nhân cũng là vì tốt cho chúng ta thôi, không phải thường xuyên hô khẩu hiệu, ngày thường đổ nhiều mồ hôi thì lên chiến trường sẽ bớt đổ máu sao.”
Thôi Tiệp: …
Hắn hoàn toàn không thể phản bác.
Hai huynh đệ cùng cảnh ngộ đỡ nhau đi xa.
Ở lối rẽ có hai người đi ra, Đại Lực vỗ ngực sợ hãi không thôi: “Còn may ta không đi theo Nhất Niệm đại nhân huấn luyện, quá thảm mà.”
“Nguyên ca, vẫn là ngươi tốt.” Hắn nhanh chóng nịnh Nguyên Chân một câu.
Nguyên Chân liếc nhìn hắn, vẻ mặt không đổi: “Nhất Niệm đại nhân có trí tuệ lớn, đi theo hắn làm sẽ luôn không sai.”
Trong lòng Đại Lực lộp bộp: “Là ý gì?”
Nguyên Chân rũ mắt: “Một lãnh địa chẳng lẽ còn có hai loại phương thức huấn luyện.”
Âm thanh của hắn nhẹ nhàng từ tốn, nhưng nghe vào trong tai Đại Lực lại không thua gì sấm đánh.
Đại Lực chưa từ bỏ ý định, cố vùng vẫy: “Sợ là những người khác không vui đâu.
Muốn… Muốn làm loạn.”
Hiện giờ lấy Nguyên Chân cầm đầu, đều là đám lưu dân hiếu chiến thích đổ máu, bây giờ ăn uống no đủ, một người lại hung dữ hơn một người, người bình thường căn bản là không áp chế được.
Nguyên Chân lại giống như không nghe thấy, bình tĩnh ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái: “Theo bọn họ đi.
Thiên hạ to lớn này đều có chỗ an thân.”
Đại Lực cười khổ kéo kéo miệng.
Nhưng mà ngày hôm sau, Đại Lực hoảng sợ phát hiện nhóm hung dữ kia đều cùng nhau đi thao luyện.
Đại Lực: !!!
Trên mặt mỗi người đều là vẻ không phục, nhưng mà lại không một ai rời đi.
Cũng thật làm người ta kinh ngạc.
Đừng nói Đại Lực, ngày cả bọn Thôi Tiệp cũng nghĩ nát óc không ra.
Nhất Niệm liếc mắt nhìn bọn họ một lát rồi cũng không quản việc này.
Bởi vì Chưởng môn tìm hắn.
Đánh hạ được một địa phương lớn như Liên Châu, không thể bỏ mặc kệ được.
Nhất Niệm nhíu mày: “Chưởng môn tự mình đi?”
Trương Túc gật đầu.
Đây là kết quả sau khi nàng suy đi tính lại nhiều lần, hiện giờ thế cục quá loạn, nàng ra mặt là lựa chọn tốt nhất.
Hạn hán lâu ngày, nhân họa, lũ lụt, căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, e rằng không lâu nữa còn có thể có ôn dịch.
Người thường đã sớm đến cực hạn, lúc này chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay, không chừng sẽ tạo thành đại loạn gì đó.
Có lẽ bọn họ có thể an phận ở một góc, nhưng rõ ràng có thể cứu nhiều thêm một người, lại ở trong khả năng cho phép, vì sao lại không đưa tay cứu giúp.
Trương Túc trầm giọng nói: “Bọn họ cần có một tín ngưỡng.
Mà ta chính là thứ tín ngưỡng đó.”
Sức mạnh tinh thần vô cùng quan trọng.
Nhất Niệm yên lặng nhìn thiếu nữ đối diện, vóc người của nàng còn chưa trưởng thành, nhưng lại có thể để rất nhiều người dựa vào, bao gồm cả hắn.
Trước kia, hắn cho rằng bản thân mình không có điểm yếu, nếu bản thân nhỏ yếu vậy phải cố gắng phát triển.
Nhưng ý chí của hắn vẫn luôn cường đại.
Nhưng hôm nay hắn phát hiện hắn đã sai rồi.
Thật ra, hắn cũng muốn có nơi để ỷ lại, có người bảo hộ hắn, dẫn dắt hắn, rồi lại không nhìn xuống hắn với vẻ cao cao tại thượng.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp mà.
Thế cho nên hắn dễ dàng mở miệng nói: “Tất cả đều nghe theo Chưởng môn.”
Trương Túc không ngờ Nhất Niệm lại đồng ý nhanh như vậy, thật ra, trước đó nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Nhất Niệm khuyên nàng thì nàng nên phản bác lại như thế nào.
Hiện giờ ngược lại, căn bản là không dùng được.
Vậy, trong lòng có hơi mộng, lại có chút vui.
Hóa ra trên đời này còn có người hợp tâm ý với nàng như vậy, thật không có chỗ nào không tốt cả.
Khóe miệng Trương Túc hơi vểnh lên, khắc chế tâm tình vui sướng quá mức của mình.
Nàng vẫn không nhịn được mà dịu dàng nói: “Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, ngươi… Ngươi…”
Đôi mắt Nhất Niệm nhìn nàng sáng lấp lánh.
Trương Túc: “Ngươi chú ý thân thể, đừng để mệt.”
“Không đâu.” Đôi mắt Nhất Niệm cong cong: “Ta sẽ không để bản thân bị mệt mỏi.
Chỉ cần nghĩ đến Chưởng môn…”
Trương Túc đột nhiên nắm chặt tay, ánh mắt bắt đầu lơ mơ.
Nhất Niệm phát hiện không ổn, vội nói: “Chưởng môn cũng là tín ngưỡng của ta, chỉ cần nghĩ đến Chưởng môn, ta có khổ có mệt cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.”
Trương Túc trộm thở phào.
Nhất Niệm bất động thanh sắc cắn đầu lưỡi, để bản thân tỉnh táo một chút.
Hắn liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, giật mình, đứng dậy nói: “Sắp trưa rồi, Nhất Niệm không quấy rầy nữa.”
“Ngươi ở lại ăn cơm đi.”
Hai người cùng nói một lúc.
Trương Túc ho khan một tiếng, giấu đầu lòi đuôi nói: “Qua hệ giữa ta với ngươi không cạn, cần gì khách khí như thế.”
“Buổi trưa muốn ăn gì?” Trương Túc nói nhanh.
Nhất Niệm nửa cúi đầu, mím môi cười: “Tùy Chưởng môn phân phó.”
Nhất Niệm đã nói vậy, Trương Túc cũng không khách khí nữa.
Nàng mua ở chỗ hệ thống một bàn món cay Tứ Xuyên, nhưng xem xét đến khả năng tương thích nên vẫn mua thêm mấy món thanh đạm.
Đồ ăn trống rỗng xuất hiện, Nhất Niệm thấy nhiều rồi cũng không còn ngạc nhiên.
Trương Túc: “Nếm thử đi.”
Nhất Niệm nhìn nàng, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Trương Túc hiểu ý, cầm đũa gắp trước.
Nàng cũng không biết Nhất Niệm thích vị gì, dù sao đồ ăn cũng không ít, có lẽ có thể đúng mấy món đi.
Mỗi món Nhất Niệm đều nếm một ít, nhưng đến cuối cùng, Trương Túc cũng không nhìn ra được tiểu tử này thích vị gì.
Hỏi thẳng thì nàng có vẻ rất ngốc đó.
Trương Túc buồn bực, Nhất Niệm đi rồi, nàng nằm ườn trên ghế ôm một ly trà sữa uống.
Trương Túc cắn ống hút: “Hệ thống ca, Nhất Niệm thật sự là người qua đường Giáp bình bình thường thường trong sách à? Sao ta nhìn không giống nha.”
Hệ thống: “...”
Trương Túc buồn rầu nói: “Nam chủ ở đâu nhỉ?”
Hệ thống: “...”
Trương Túc ghét bỏ: “999, sao cái gì ngươi cũng không biết vậy?”
Hệ thống: “...”
Trương Túc: Cạn lời rồi.
Nhất Niệm ra khỏi ổ bảo, quay đầu nhìn lại, trong miệng dường như vẫn còn lưu lại vị cay.
Hắn khá tò mò với ớt cay, đáng tiếc mới gieo giống thôi.
Từ sau khi bọn họ đánh hạ Liên Châu về, Chưởng môn lại lấy ra rất nhiều hạt giống, cho dù là hắn cũng không nhận ra được lai lịch những hạt giống đó.
Nhưng mà Chưởng môn sẽ không hại bọn họ.
Hắn khẽ cười một tiếng, đi ra phía ngoài.
Đi đến nửa đường.
Đột nhiên một tiểu cô nương có vẻ ngoài đáng yêu chặn trước mặt hắn, đôi mắt đều trừng đỏ.
“Đã lâu không tỷ thí cùng Nhất Niệm đại nhân, muốn lĩnh giáo vài chiêu.”
Nhất Niệm nhướn mày.
Hai người đi đến một nơi vắng vẻ tránh người, Trương Điềm Điềm ôm quyền nói: “Đắc tội.” Dứt lời lập tức giống như một quả pháo nhỏ vọt lại.
Thân hình Nhất Niệm chợt lóe, hai người nhanh chóng triền đấu cùng nhau, động tác của từng người cực nhanh, dường như chỉ có thể nhìn được tàn ảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã đấu mười mấy chiêu, đột nhiên, Nhất Niệm xoay người đá thẳng vào bên hông tiểu cô nương.
Ai biết Điềm Điềm thuận thế ôm lấy chân hắn, ỷ vào thân thể linh hoạt mà lao lên, muốn dùng đầu đập thẳng vào cằm Nhất Niệm.
Lần này mà đụng thật chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhất Niệm hơi ngửa ra sau, dùng sức tát một cái lên gáy Điềm Điềm.
Vang lên “Bốp” một tiếng.
Điềm Điềm ngẩn ra trong một giây ngắn ngủi, khi phục hồi lại tinh thần thì cả người đã bị bay ra ngoài.
Nằm sấp xuống đất!
Nhất Niệm sửa sửa cổ áo, hừ một tiếng, mang theo ba phần khinh thường, ba phần khinh miệt, bốn phần cười nhạo.
Điềm Điềm: Tức chết mất jpg.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ còn nhìn được một bóng dáng kiêu ngạo.
Nàng đấm một quyền trên mặt đất, lại không cam lòng nhìn về hướng ổ bảo, cuối cùng tức giận đứng dậy rời đi.
Trong rừng cây.
“Ôi cha mẹ ơi, hai người này đánh nhau quá hung tàn mà.
Nếu đổi lại là ta, có lẽ không đỡ nổi ba chiêu mất.”
Đại Lực nhất thời đi theo Nguyên ca nhà hắn nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ mà sợ không thôi: “Còn may chúng ta trốn kỹ, nếu không bị phát hiện có lẽ không thể thiếu một trận bị đánh.”
Nguyên Châu vuốt ve chuỗi hạt trước người, giọng nói êm ái: “Sao ngươi biết hắn không phát hiện chứ.”
Đại Lực nghe điều này cơn buồn ngủ lập tức bị dọa bay sạch sẽ, lông tơ cả người đều dựng đứng lên.
Mắt Nguyên Chân hơi cong cong: “Trêu ngươi thôi.”
Đại Lực: …
Hắn khóc không ra nước mắt: “Nguyên Ca à, ta nhát gan lắm, không chịu được hù dọa đâu.”
Nguyên Chân khẽ cười một tiếng, ngửa người ra sau lộn một vòng 360 độ, vững vàng đáp xuống đất.
Uyển chuyển nhẹ nhàng không một tiếng động.
Đại Lực ngơ ngác nhìn Nguyên ca nhà hắn đi xa, bên tai vẫn vang lên tiếng cười khẽ kia, giống như mang theo ba phần khinh thường, ba phần khinh miệt, bốn phần cười nhạo.
Đại Lực: Chắc ảo giác rồi.
Hắn khóc hu hu ôm thân cây tụt xuống, dẫm lên lá rụng rời đi.
Một ngày sau.
Trương Túc bổ nhiệm Từ Nam ở lại thủ Xích Hạ, Thôi Tiệp ở bên cạnh hỗ trợ.
Nàng mang theo người đi Liên Châu.
Trương Túc nghe theo kiến nghị của Nhất Niệm, đưa hết những người “không an phận” đi, trong đó bao gồm cả Nguyên Chân và đám thủ hạ thích gây sự kia của hắn.
Điềm Điềm cũng cùng đi, cái này ý nói là nàng cũng “không an phận”, bởi vì nàng quá mức sùng bái và ỷ lại vào Trương Túc, những cái khác đều không quan tâm.
Ngày đó xuất phát, ông trời không chiều lòng người, trời âm u xám xịt, giống như bịt kín một tầng bóng ma cho những người chưa xuất phát.
Nhưng mà theo sương trắng quen thuộc xuất hiện, trăm điểu tề minh[1].
[1] Trăm điểu tề minh: Trăm con chim đều hót vang.
Một chiếc xe ngựa dài năm mét, rộng hai mét, cao ba mét xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn bộ thân xe đều đúc ra từ một loại ngọc thạch không biết tên, trong suốt sáng bóng, toàn thân khắc tường vân, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Bốn phía xe ngựa đều được bọc bằng tơ lụa màu trắng bạc sang quý tinh mỹ, rèn châu rủ xuống bốn phía, gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng đong đưa, vô cùng đẹp mắt.
Càng tuyệt vời hơn chính là bốn con hãn huyết bảo mã màu trắng bạc giống hệt nhau kéo xe.
Bốn chân thon dài có lực, da lông mượt mà, đôi mắt có thần, vừa nhìn đã thấy không phải vật phàm.
Bờm ngựa xinh đẹp kia bị gió thổi tung lên, tạo nên một độ cong nho nhỏ, vô cùng phiêu dật, tùy tiện xách một con ra cũng đều là vương giả của loài ngựa.
Trong nháy mắt đè ép các loại danh mã khác thành cặn bã.
Đôi mắt mọi người đều trừng thẳng.
Sức tưởng tượng của bọn họ quá ít, thế cho nên mỗi lần nhìn Chưởng môn hiện thân, bọn họ đều sẽ giống đồ nhà quê trợn mắt há mồm, cực ngốc.
Mọi người đồng thời quỳ xuống: “Cung nghênh Chưởng môn…”
Nhất Niệm vỗ về trái tim đang đập nhanh của mình, xuyên qua rèm châu liếc mắt với Trương Túc, rồi sau đó cao giọng nói: “Xuất phát!”
“Vâng…”
Khí thế mạnh mẽ, tiếng vang rung trời.
Cái gì mà trời xanh ra điềm báo, sắc trời u ám, cũng chẳng đả động được đến chuyện này.
Bên trong xe, Trương Túc ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt đông lạnh, tiểu nhân trong lòng cũng sắp khóc đến ngất luôn rồi.
Này con mẹ nó đâu phải một chiếc xe ngựa.
Nàng ngồi chính là hai tòa thành đó.
Bên ngoài xe ngựa, Nguyên Chân ẩn trong đám người, nửa cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ.
Đại Lực chỉ cho là Nguyên ca của hắn kích động đến hỏng rồi, thật ra không phải hắn cũng vậy sao, máu toàn thân đều sôi trào rồi.
Hắn hiểu chuyện không quấy rầy Nguyên ca, nên tất nhiên cũng không nghe được Nguyên Chân gần như phát điên lẩm bẩm: “Tiên nhân, tiên nhân…”