Edit: Trúc Điện chủ
“Đại nhân, chữ… Chữ này là sao?” Chu Bắc muốn nói lại thôi.
Nhất Niệm liếc hắn một cái: “Có vấn đề?”
Trong lòng Chu Bắc run lên, lập tức lắc đầu: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Nhất Niệm: “Đồ ăn và nông cụ đều để lại cho ngươi, nếu có việc lập tức đập vỡ kính truyền âm, tự nhiên sẽ có người cứu viện.”
Chu Bắc nâng chiếc gương nhỏ sáng đến độ có thể soi bóng người trong lòng bàn tay giống như nâng tuyệt thế đại bảo bối gì đó, gật đầu như rang lạc: “Vâng, tiểu dân nhất định làm theo.”
Sắc mặt Nhất Niệm hòa hoãn lại: “Ngươi làm việc cho tốt, tranh thủ tương lai không cần làm chủ sự tạm thời mà là người chủ sự chân chính của huyện thành này.”
Cả người Chu Bắc chấn động, một cỗ hào hùng xông thẳng lên đầu, sắc mặt đỏ lên, kích động không thôi: “Đại nhân yên tâm, tiểu dân nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi vì dân chúng huyện thành.”
Nhất Niệm lại động viên vài câu rồi mới xoay người rời đi.
Trương Túc nhìn thấy hắn thì hỏi: “Chuyện chữ giản thể đã thông báo rồi à?”
Nhất Niệm: “Vâng.”
Nhất Niệm cười cười: “Ta đề cử nói là văn tự của Xích Hạ, Xích Hạ là được tiên nhân che chở.”
Trương Túc cũng cười theo: “Cái danh tiên nhân này dùng thật tốt nha.”
Nhất Niệm không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Trương Túc.
Trong lòng Trương Túc nhảy dựng, dời ánh mắt đi.
“Buổi chiều hôm nay chúng ta đi đến địa phương tiếp theo đi.”
Nhất Niệm: “Được.”
Lúc bọn họ rời đi, dân chúng huyện thành đều đến đưa tiễn, so với mờ mịt thấp thỏm lúc trước thì bây giờ trên mặt bọn họ đã hiện lên một loại tươi cười tên là hy vọng.
Chỗ cách bọn họ gần nhất là một phụ nhân ôm tiểu hài tử, tiểu hài nhi nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng khi nhìn đến mấy người Trương Túc thì nhếch miệng cười ngọt ngào.
Trong lòng Trương Túc vừa mềm mại vừa chua xót, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Mà mỗi chỗ bọn họ đi qua, Trương Túc đều bảo hệ thống vẽ lại địa hình, làm thành một tấm bản đồ.
Cái này dĩ nhiên cũng tốn điểm công đức, chẳng qua mỗi một chỗ Trương Túc đi đến, đều sẽ lấy danh nghĩa tiên nhân phát đồ ăn, hạt giống, nông cụ, sách vở chữ giản thể, cho dân chúng bình thường một con đường sống, cho nên điểm công đức cũng rào rào tăng lên.
Cũng chính là vì tình thế hiện tại hỗn loạn, Nhất Niệm lại đánh hạ Liên Châu, nếu không cách làm này của bọn họ đã sớm chọc vào thế gia rồi.
Cho dù là thư tịch, hay là cây nông nghiệp sản lượng cao và nông cụ, gần như đều chọc đao nhỏ lên ngực thế gia.
Nhất Niệm ngẫu nhiên nhắc qua một câu, Trương Túc cười khẽ.
“Nếu thực sự thế gia làm bằng sắt thì ta đây chính là thợ rèn chuyên rèn sắt.”
Lúc ấy Nhất Niệm lập tức sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn nhìn Trương Túc, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Đây là Chưởng môn mà hắn kính trọng, lại dùng một phong thái riêng đánh thẳng vào lòng người.
Thế gia nắm lấy văn hóa không bỏ, vậy thì một lần nữa “đổi” một bộ văn hóa khác thôi.
Cho nên, khi bọn họ đi qua một quận thành, thi hành chữ giản thể đã bị người đọc sách cản trở.
Nhất Niệm chỉ nhẹ nhàng nói: “Hoặc là học, hoặc là chết.”
Có thể chữ phồn thể được người đọc sách yêu thích, nhưng dưới tình thế hiện tại, ai phản đối thì người đó đều không chiếm được chỗ tốt.
Mà đối với dân chúng bình thường mà nói, chữ giản thể là văn tự của Xích Hạ, là tiên nhân tự truyền thụ, dễ học dễ nhớ, quả thực không cần quá khích.
Dưới xu thế tất yếu, trong Liên Châu không ai phản đối cả.
…
Trong một tòa tiểu viện, vài tên thư sinh ăn mặc trẻ trung sắc mặt vội vàng.
Dưới sự dẫn đường của người hầu, bọn họ bước vào trong cửa một thư phòng.
“Học sinh bái kiến lão sư.”
Một lão nhân tóc bạc phơ đi ra từ sau thư án, híp mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Lão sư.”
Vài người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một người lớn tuổi đứng ra nói: “Lão sư, quân Xích Hạ đang thi hành chữ giản thể, thật sự là… Thật sự là…”
Rốt cuộc như là cố kỵ gì đó, cũng không dám nói những lời quá khó nghe.
“Lão sư, văn tự của chúng ta đã truyền hơn ngàn năm, chẳng lẽ bảo bỏ là bỏ sao.”
“Đúng vậy, lão sư, đây là truyền thừa của từng thế hệ người đọc sách chúng ta.”
Lão giả lẳng lặng lắng nghe, chờ khi mấy người học trò nói xong, ông ta mới gật đầu nói: “Không phải thủ lĩnh Xích Hạ đã nói chữ phồn thể vẫn có thể dùng à, lại không hủy bỏ hẳn mà.”
“Nhưng mà bọn họ mạnh mẽ thi hành chữ giản thể, thế chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn à.” Có người không phục nói.
Lão giả sờ sờ chòm râu: “Vậy ngươi lại muốn thế nào?”
“Ta…” Người nọ đột nhiên nghẹn lời.
Lão giả trấn an nói: “Tình thế hiện giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi, đừng có ở trong phúc lại không biết hưởng phúc.”
Ông ta dừng một chút, lại chỉ bảo: “Vị thủ lĩnh kia là người có thành tựu lớn.
Còn có tiên nhân trợ giúp, theo hắn sẽ không sai.”
Trong thư phòng lập tức yên lặng.
Bọn họ đều là người đọc sách thánh hiền, dù không tin mấy chuyện quỷ thần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ngũ cốc rơi xuống từ trên không trung, tam quan của bọn họ cũng đã bị đổ vỡ.
Bọn họ kính sợ tiên nhân, nhưng chữ phồn thể đó là truyền thừa.
Thật sự làm bọn họ rối rắm mà.
Lão giả nhìn vẻ mặt của các học trò, ánh mắt hơi lóe, cẩn thận cân nhắc.
Một ngày sau.
Trương Túc đang định nhích người đi trước đến địa phương tiếp theo, không ngờ có người hầu thông báo có tiên sinh và đệ tử cầu kiến, nhân số hơn năm mươi người.
Trương Túc…
Đau đầu, còn chưa gặp mà đầu nàng đã đau rồi.
Trương Túc không muốn giao tiếp nhất là người đọc sách ở cổ đại, vì nàng nghe không hiểu đối phương nói văn vẻ nho nhã TUT.
Cho nên người nàng lóe lên, lén đi ra ngoài trải nghiệm.
Nhất Niệm không tìm được người, khuôn mặt nặng đến mức có thể nhỏ ra nước.
Khi đối mặt với đám sư đồ này, tuy không có lời nói nặng, nhưng khí thế lại đủ chấn nhϊếp người.
Vì thế đám sư đồ này tin tưởng trăm lần mà tới, rồi lại héo rũ lộc cộc rời đi.
Hành trình phía sau vô cùng thuận lợi, sau khi đi hết huyện thành ở trong Liên Châu, Nhất Niệm đột nhiên hỏi: “Sau này Chưởng môn định ở nơi nào?”
Trương Túc ngẩn người, nàng còn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nhất Niệm rũ mắt, nhìn chén trà trước mắt, nhẹ giọng nói: “Sau này không chỉ đánh hạ Liên Châu, mà còn có Vân Châu, Mậu Châu.” Thậm chí toàn bộ Vĩnh Nguyên triều.
Vị trí địa lý của lãnh địa Xích Hạ thật sự lệch.
Bản thân Trương Túc thì không sao cả, với nàng mà nói nàng không có sự lưu luyến với thế giới này, nếu hỏi nàng muốn đi nhất chỗ nào thì nhất định là thế giới hiện đại kia, chỗ người thân và nhà nàng ở đó.
Cho nên, nàng vẫn không để ý là ở Xích Hạ hay là ở chỗ khác.
Nhưng mà trước mắt mà nói, nàng ở trong Liên Châu càng tốt, có lợi có đại cục.
Trương Túc: “Tạm thời ta ở trong Cung thành.”
Ánh mắt Nhất Niệm sáng rực lên, tỏa ra vui sướng nói: “Đa tạ Chưởng môn.”
Ngón tay Trương Túc co duỗi một chút, trong một nháy mắt như vậy, nàng muốn duỗi tay sờ sờ đầu Nhất Niệm.
Trong lòng Trương Túc phỉ nhổ mình một phen, cứng rắn nói sang chuyện khác.
“Liên Châu đã lấy được rồi, tiếp theo người có sắp xếp gì?”
Nhất Niệm liếc nhìn Trương Túc: “Chờ.”
Hắn cố ý giữ bí mật.
Trương Túc: Ew…
Trương Túc nhíu mày đi lý giải ý nghĩ của Nhất Niệm, theo lý mà nói, hiện tại bọn họ đã trấn an xong bá tánh, nếu thật sự muốn mở rộng địa bàn cũng không phải là không thể, nhưng mà dân chúng cũng cần lấy hơi.
Trương Túc nói suy nghĩ trong lòng ra, Nhất Niệm gật đầu.
Hắn mỉm cười nhìn Trương Túc, trong ánh mắt giống như có những ánh sáng nhỏ lấp lóe, điểm xuyết vào đáy mắt.
“Chưởng môn có nhớ chủ soái đại quân đóng ở Liên Châu trước kia là ai không?”
Trương Túc nhíu mày suy nghĩ: “Chủ soái trước của Thôi Tiệp?” Thứ lỗi cho nàng không nhớ nổi một tên pháo hôi.
Nhất Niệm: “Vâng.”
“Người nọ là một cái bao cỏ, tham sống sợ chết lại ghen ghét nhân tài, chỉ cần chúng ta yên ổn ở Liên Châu, bản thân hắn cũng có thể sợ mà chạy mất, nói không chừng còn làm ra một vài chuyện ngu xuẩn, đến lúc đó bắt lấy hai Châu cách vách dễ như trở bàn tay.”
Trương Túc mặt ngoài bình tĩnh mà bên trong là sôi trào.
“...!Được.
Theo ý ngươi mà làm.” Nàng vẫn nên về phòng đọc sách đi thôi.
Loại chuyện quyền mưu này, rốt cuộc Trương Túc quá ngây thơ rồi, có đôi lúc một khi mở miệng sẽ khiến bản thân bị lộ, cho nên nàng cũng dứt khoát không nói nữa.
Nàng làm chuyện mình am hiểu nhất.
Nàng lại mua thêm không ít hạt giống rau dưa từ hệ thống: Cà tím, cà chua, dưa chuột, súp lơ, bông cải xanh…
Có vài thứ vốn dĩ là Vĩnh Nguyên triều đã có, có vài thứ không có.
Nhưng hệ thống đưa ra hạt giống có xác suất sống rất cao, hơn nữa trưởng thành tốt.
Mùa đông năm nay, dân chúng Liên Châu có thể an tâm vững vàng vượt qua rồi.
…
“Bàn kháng, bàn kháng đây, giá cả ưu đãi đây.”
“Rau chân vịt, rau chân vịt tươi ngon mọng nước đây, một tiền đồng một cân đây.”
“Đậu hủ, đậu hủ non mới ra nồi đây.”
“Miến tràng lợn, một tiền đồng một bát lớn miến tràng lợn nóng hổi đây.”
“Mì xào đây…”
Gió lạnh thổi xào xạc, người đi trên đường đều quấn chặt quần áo, vẫn là giá rét như trước kia, nhưng trên mặt mỗi người đều thay bằng vui sướng và hạnh phúc.
Hai bên đường phố cũng không hề lạnh lẽo, mà lại bày đầy sạp nhỏ bán đồ ăn, tiếng mời chào không dứt bên tai.
Có thiếu nữ trẻ tuổi mang theo đứa nhỏ ra cửa, nhìn xung quanh trái phải, có quá nhiều thứ xem không hết, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều nhảy nhót.
“Nữ nhân này không tồi, ta…”
Một nam nhân đang muốn tiến lên, lại bị đồng bạn gắt gao đè lại.
Rồi sau đó nhanh chóng kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh.
“Ngươi làm gì đấy!” Nam nhân vô cùng phẫn nộ.
Người giữ chặt hắn sắc mặt càng thối, gầm nhẹ: “Ngươi đang làm gì đấy, ngươi có biết đây là chỗ nào không hả?”
“Còn không phải là Liên Châu à, có gì mà không đến được.”
“Có cái gì mà không đến được, ngươi không mở to mắt ra mà nhìn à, Liên Châu hiện tại không phải Liên Châu của quá khứ.
Người gác cửa thành đều đã vòng mấy vòng rồi, ngu xuẩn.”
Hai người ầm ĩ, không khí có chút cứng đờ.
Có lẽ cảm thấy đuối lý, nam nhân lúc trước muốn tìm nữ nhân cũng mềm xuống.
“Thôi thôi, Tùng Sơn Giang, ta không chấp nhặt với ngươi.”
Tùng Sơn Giang bình tĩnh nhìn hắn ta trong chốc lát, cảm xúc hòa hoãn xuống, gã ta quay đầu nhìn đường phố náo nhiệt ngoài ngõ nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nơi này thật phồn hoa.”
“Nếu là của chúng ta thì tốt rồi.” Có tên tùy tùng cười nói.
Những người khác cũng lộ vẻ mặt ước ao, sau đó bị tham vọng liều lĩnh thay thế.
“Đánh hạ Liên Châu, tất cả nơi này đều là của chúng ta.”
Tài phú, mỹ nhân, đồ ăn ở đây đều là của bọn họ.
“Nhưng mà nghe nói Liên Châu có tiên nhân che chở.” Có người do dự nói.
Tùng Sơn Giang cười nhạo: “Tiên nhân? Đức Thiên quân ở phương Bắc còn được xưng là thuận theo mệnh trời đấy, chẳng qua là tự biên tự diễn thôi.”
Nhưng Xích Hạ quân mới nhảy ra này lại làm cho người ta sờ không được nông sâu.
Gã ta quay đầu liếc nhìn người bên cạnh, cảnh cáo: “Đàm Trùng, ngươi đừng quên mục đích đến đây của chúng ta.”
Sắc mặt Đàm Trùng tối tăm: “Ta biết rồi, dong dài, phiền chết đi được.”
Đoàn người đi ra khỏi ngõ nhỏ, lúc này, ánh mắt của mấy người cũng thu liễm đi nhiều.
Nhưng bọn họ không biết, sau khi bọn họ rời đi, có hai thân ảnh xuất hiện ở sâu bên trong ngõ nhỏ.
“Ta đi theo bọn họ, ngươi mau đi nói cho Nguyên đại nhân, trong thành có mấy người dáng vẻ khả nghi xuất hiện.”
“Ta hiểu rồi, ngươi cẩn thận chút.”
“Ừ.”
…
Mấy người này đi thẳng vào một khách điếm, cao giọng gọi: “Chưởng quầy.”
Tùng Sơn Giang nhíu nhíu mày.
Chưởng quầy nhìn ra mấy người này không dễ chọc, cười cười đi nhanh lại: “Mấy vị khách quan đây là nghỉ chân hay là ở trọ vậy?”
Đàm Trùng: “Đem đồ ăn chiêu bài của quán các ngươi đưa trước lên đây cho lão tử.”
Chưởng quầy: “Được được, khách quan chờ một lát.”
Chưởng quầy quăng cho tiểu nhị một ánh mắt, sau đó đưa người lên phòng bao ở tầng hai.