Trong nguyên tác của truyện từng nói rằng Tiêu Diệp Phong là một nam nhân rất là phúc hắc, lời hắn nói ra, vạn lần không nên tin, nếu như tin thì tốt nhất là chúng ta nên sẵn sàng bán linh hồn cho hắn được rồi, lúc đó cô vẫn không hình dung được hắn phúc hắn tới mức nào, nhưng dường như có vẻ bây giờ thì cô đã hiểu được rồi.
_”Tiêu tổng, thế này là thế nào, anh hãy cho tôi một câu trả lời chính đáng đi?”
Ngồi trên giường bệnh, Thiên Dương lặng lẽ nhìn người nam nhân trước mắt nào đó mà không khỏi kiềm chế được cảm giác tức giận đang dâng lên trong lòng mình, rõ ràng hắn nói là sẽ sắp xếp cho cô một người hộ lý, thế nhưng bây giờ hắn lại đến đây là có ý gì?
Tiêu Diệp Phong nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Thiên Dương thì chỉ mỉm cười nhẹ, lúc này đây, anh đã thay ra bộ đồ bác sĩ của mình và đổi thành một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần jean, tuy đơn giản, nhưng nó càng tô điểm cho anh thêm nét yêu nghiệt, năng động, trẻ trung, anh trầm ổn trả lời:
_”Như những gì cô đã thấy, tôi chính là hộ lý của cô, còn có điều gì thắc mắc nữa sao?”
Cô cười lạnh, ngước mắt nhìn anh đáp:
_”Nga~, tôi không ngờ Tiêu tổng lại đảm nhiệm nhiều thân phận như vậy đó nha, vừa là giám đốc bệnh viện, vừa là bác sĩ, giờ thì còn kiêm luôn cả hộ lý, anh cũng thật là bận rộn nhỉ?”
Ngưng một lát, cô lại nói tiếp:
_”Tôi không cần biết, anh phải đổi cho tôi một hộ lý khác, nếu không thì dẹp, tôi tự mình đi về.”
Nghe thấy cô nói vậy, Diệp Phong hơi hơi nhíu mày:
_”Cô cứ tự nhiên, nhưng mà có bước ra khỏi cổng bệnh viện này hay không thì tôi chưa biết.”
Anh nhún vai nhìn cô ra vẻ rất là thuận lòng người, chiều theo ý cô, nhưng ẩn ý trong đó lại chính là không có lệnh của anh thì cô đừng hòng bước ra khỏi cái bệnh viện này.
_”Các người đây là bức ép bệnh nhân.”
Thiên Dương đập tay xuống giường, đứng phắt dậy, đôi mắt không ngừng tóe ra ngọn lửa giận mà nhìn vào Tiêu Diệp Phong.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhìn thấy lửa giận của Thiên Dương lớn như vậy, Diệp Phong cảm thấy thật là khó hiểu, việc anh làm hộ lý cho cô khiến cô khó chịu đến thế này hay sao?
Diệp Phong thoáng rũ mi mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó rồi, rồi thoáng sau thấy anh ngước mắt lên nhìn Thiên Dương, đôi mắt kiên định như vừa mới quyết định xong điều gì đó rất là quan trọng.
_”Nếu đã mang tiếng bức ép rồi thì tôi cũng không ngại mang tiếng thêm một chút nữa.”
Nghe thấy vậy, Thiên Dương không khỏi sững sờ trước câu nói của hắn, ý của hắn rốt cuộc nghĩa là gì?
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã có câu trả lời cho mình, Diệp Phong tiến lại gần cô, khiến cho cô cảm nhận được từ hắn một khí thế cường bạo, mạnh mẽ không thể xem thường, đương lúc cô muốn kéo dãn khoảng cách với hắn thì Diệp Phong đã nhanh chóng vươn tay ra, kéo cô lại gần mình, đôi tay thuận thế ôm lấy eo của cô.
_”Tiêu Diệp Phong, tên hỗn đản nhà anh, anh muốn làm cái gì, thả tôi ra, có tin tôi kiện anh tội bức ép bệnh nhân không hả?”
_”Đương nhiên là muốn đưa cô về nhà rồi.”
Tiêu Diệp Phong phúc hắc nhìn Thiên Dương mà nói, thế nhưng cô ở trong ngực hắn lại không ngừng giẫy dụa, đôi tay nhỏ bé không ngừng khua khoắn lung tung khiến cho hắn không khỏi khó chịu.
_”Đừng quên rằng là cô đang mang thai.”
Thấy cô cứ giẫy dụa hoài như thế, Diệp Phong sợ rằng là cô sẽ bị động thai một lần nữa nên tốt bụng nhắc nhở cô, nhưng bên cạnh đó, bản thân anh cũng thầm thoáng nới rộng tay ra một chút, hòng cho cô không khó chịu.
Nghe thấy lời của Diệp Phong, lúc này Thiên Dương mới ngừng giẫy dụa, cô rằn từng tiếng:
_”Nếu anh không buông tôi ra, tôi nhất định sẽ giết chết anh.”
Khí tức lạnh lẽo xen lẫn sát ý từ từ lan tỏa ra trong khoảng không gian phòng bệnh này, điều đó khiến cho Tiêu Diệp Phong không khỏi kinh ngạc, là sát ý từ cô gái này hay sao?
Nhìn cô ước chừng cũng chỉ có 17, 18 tuổi, thế nhưng tại sao lại có sát ý mạnh mẽ đến như vậy, loại sát ý này là chỉ có người đã trải qua rất nhiều máu tanh, hay nói cách khác là đã từng trải qua lễ rửa tội bằng máu người giống như tu la thì mới trau rèn được cho mình loại sát ý này, mà hơn hết là nó còn thập phần giống với sát ý của người phụ nữ hôm trước nữa, nếu anh không nhớ nhầm thì tay trái của người phụ nữđó bị thương, mà cô gái này cũng đồng dạng bị thương ở tay trái, đây thực sự chỉ là… trùng hợp thôi sao?
Nhìn xuống người con gái đang ở trong vòng tay mình, Diệp Phong thấy cô chỉ lặng lẽ cúi đầu im lặng, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rõ đôi bàn tay cô đang nắm chặt lại như đang cố kiềm nén điều gì đó, điều đó càng khiến cho anh thêm hồ nghi về thân phận người con gái này, tuy thích thú với cảm giác truy tìm bí mật nhưng trước mắt có lẽ là phải ổn định lại tâm trạng bất ổn của cô gái nào đó lại đã, chứ nếu không thì sẽ mất đi tính thú vị của trò chơi này rồi đúng không nào?
Tiêu Diệp Phong khẽ nở cười, tay vỗ nhẹ đỉnh đầu của cô như đang dỗ một hài tử giận dỗi, thanh âm ôn nhu, trầm thấp khẽ vang lên:
_”Được rồi, đừng giận nữa, như thế sẽ không tốt cho đứa bé đâu, thân thể của cô bây giờ rất là hư nhược, phải cần có bác sĩ tay nghề cao mới có thể giúp cô tốt lên, trong khi đó trình độ chuyên môn của các hộ lý lại không tới mức đó. Nói tóm lại, nếu giao cho họ, không sớm thì muộn cô cũng sẽ sảy thai. Trong số các bác sĩ ở đây, trình độ của tôi là tốt nhất, có tôi làm hộ lý cho cô, cô mới có thể đảm bảo bình an mà sanh đứa bé ra đời, có hiểu chưa?”
Lời của Diệp Phong nói ra thập phần hợp lý, cũng khiến cho lòng của Thiên Dương hơi dao động. Kiếp trước cô không có được tình thân, từ khi xuyên tới đây, điều đó cũng không ngoại lệ, có thể nói, đứa bé này là thân nhân duy nhất mà cô có được tại thế giới này, tuy nó không phải là con cô ( ý chỉ là con của Nguyệt Linh mà không phải của tỷ ý ạ) nhưng mà có thể cảm nhận nó đang lớn lên từng ngày trong bụng mình, mang máu thịt của mình, bất giác cô cũng xem nó là con ruột của mình luôn rồi.
Y thuật của Tiêu Diệp Phong như thế nào, đương nhiên là cô biết rõ hơn ai hết, có anh ta ở bên, cô cũng không cần phải lo lắng an nguy của đứa bé, khẽ vuốt lấy cái bụng còn bằng phẳng của mình, Thiên Dương khẽ thở dài, thôi thì đành vậy.
Cảm nhận được sát ý dần lui tán đi, ý cười trong mắt Tiêu Diệp Phong càng đậm hơn, để người khác thuần phục mình, cái quan trọng nhất chính là nắm lấy được điểm yếu của họ, Thiên Dương cũng không ngoại lệ, và anh đã đoán đúng khi cho rằng đứa bé là điểm yếu của cô.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng của mình, Thiên Dương nói:
_”Tôi hiểu rồi, nhưng khi nào cơ thể tôi tốt lên, anh phải đi liền.”
_”Hảo.”
Cái này thì phải từ từ tính đã, đâu phải nói đi là đi liền đâu? Mỗ nam nào đó tà ác nghĩ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiêu Diệp Phong, sao Thiên Dương cô có cảm giác dường như mình đem bản thân mình bán đi cho hắn mà còn giúp hắn đếm tiền nữa, rốt cuộc thì cô đã làm sai ở bước nào ta?
_”Được rồi, không phải cô nói là muốn xuất viện sao? Chúng ta đi.”
_”Trước đó thì anh hãy bỏ bàn tay của anh ra khỏi eo tôi đi đã.”
Thiên Dương chỉ chỉ xuống phía eo của mình nơi mà nãy giờ bàn tay của ai kia vẫn yên vị tại đó chưa từng rời đi dù chỉ là một khắc.
_”Cái này là tôi đề phòng cô ngất xỉu, nên nhớ là thân thể cô còn chưa khỏe đó.”
Nói rồi chưa kịp để Thiên Dương lên tiếng phản bác, Tiêu Diệp Phong đã vội vàng ôm cô rời đi, thấy anh như vậy Thiên Dương cũng chỉ biết thở dài một cách đầy bất lực, lòng thầm nghĩ cứ kệ hắn vậy, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào, bảo bảo vẫn là quan trọng nhất.
Cứ thế, hai người, một nam một nữ sánh bước đi ra ngoài phòng bệnh trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của các bệnh nhân cũng như y bác sĩ khác, kia không phải là Tiêu tổng hay sao, anh ta không phải là không thích nữ nhân hay sao mà bây giờ lại ôm một người con gái khác vậy?
Trai tài gái sắc cứ ôm nhau mà bước đi như vậy, cảnh tượng này dù nhìn như thế nào cũng rất đẹp và ấm áp, nhưng không hiểu sao,khi lọt vô mắt một người khác lại chính là sững sờ, tuy đau nhưng mà không biết vì sao lại đau, chỉ thấy mơ hồ dường như mình đã bỏ lỡ mất đi điều gì đó, lát sau chỉ thấy người đó cười tự giễu bản thân mình nghĩ nhiều rồi cất bước quay đi mất.
Chân chính gặp mặt lần đầu…. chính là bỏ lỡ nhau
Kiếp trước kiếp này có chăng cùng lặp lại một bi kịch?
--- ------ ------ ------ ------ --- --- ------ ----
Một lát sau, Thiên Dương cũng đã ngồi yên vị trong xe, nhưng không phải ngồi ghế sau mà là ngồi ghế phụ kế bên Diệp Phong, điều này khiến cho cô không khỏi phải đau đầu, được rồi, cô thừa nhận là cô đầu hàng hắn, nên chỉ biết thuận theo ý hắn thôi, ai biểu hắn là boss chi, ai biểu hắn là nam chủ chi, ai biểu hắn là…?
Nhìn cô gái ngồi kế bên cứ quay mặt ra ngoài nhìn đường đi, mà chưa hề dù chỉ là một lần, quay đầu vô nhìn anh, hay nói chuyện với anh, điều này khiến cho Tiêu Diệp Phong có cảm giác thất bại, dù gì thì anh cũng rất tự tin với vẻ ngoài của mình không đến nỗi nào xấu, mà khiến cho người ta chán ghét thế được.
_”Nhà cô ở đâu?”
Anh nhàn nhạt hỏi cô.
_”Tôi không có nhà, nếu Tiêu tổng không muốn trở thành kẻ vô gia cư, ở ngoài đường lang thang thì tốt nhất bây giờ nên quay vô trong bệnh viện đi.”
Thiên Dương trào phúng, miễn cưỡng quay lại nhìn anh mà đáp, nói gì thì nói cô cũng còn bực cái vụ anh cưỡng ép cô ngồi kế bên anh.
Cô gái này….? không thể nào cho anh một chút sắc mặt tốt được à?
_”Vậy sao? nếu không có nhà thì tôi đây cũng không ngần ngại đưa cô về nhà tôi đâu, như thế cũng dễ chăm sóc cho cô hơn.”
Tiêu Diệp Phong cười cười, vẻ mặt không sao cả khi cô tới nhà mình, rồi bắt đầu khởi động xe toan lái về hướng nhà mình.
Thiên Dương tưởng Diệp Phong làm thiệt liền vội chồm người sang hòng giữ lại tay anh, vô tình hay hữu ý thế nào mà cô mất đà ngã xuống, thấy thế, Diệp Phong cũng vội vươn tay ra đỡ lấy cô, thuận thế kéo cả người cô sang ngồi trên đùi mình.
Hai thân thể kề sát nhau, mùi bạc hà tươi mát cứ bao quanh lấy chóp mũi cô khiến cho cô tựa như say lòng, sao bây giờ cô mới phát hiện ra trên người anh lại có mùi dễ ngửi như vậy,thanh thanh mà dịu dịu.
Tựa như ly rượu thơm ủ lâu ngày nhấp một ngụm là đã say.
Tựa loài anh túc ma mị độc dược vươn tay mời chào người thử.
Tất cả hòa quyện với nhau tạo thành một mùi hương khiến cho người ta không thể nào dứt ra được, buộc mình phải trầm luân, đắm say vào trong đó.
Diệp Phong nhìn thấy cô nhìn mình ngây ngốc như vậy thì không khỏi vui vẻ, phấn khởi một hồi ở trong lòng, anh tà tứ nghiêng đầu lại gần về phía cô, khiến cho trái tim Thiên Dương đập nhanh liên hồi, xen lẫn một chút mong chờ, mà mong chờ cái gì đây???
_”Cô có thể đi xuống được rồi đấy.”
Bạc môi khẽ phun ra mấy chữ, hơi thở nóng phả ra thổi vào tai cô khiến cho cô rùng mình, nhưng khi hiểu được nội dung mà anh nói, thì lúc này Thiên Dương mới nhìn lại tư thế của hai người, cực kì là ám muội, lúc ấy cô mới ngượng ngùng xen lẫn lúng túng từ trên người anh leo xuống, yên vị ngồi sang ghế bên cạnh, nhưng trái tim thì lại không ngừng đập loạn.
_”Nhà tôi ở khu xxxx, đường yyyyy. Cảm phiền Tiêu tổng đưa tôi đến đó.”
Lát sau, cô lên tiếng phá vở bầu không khí xấu hổ này, giọng điệu ngập ngừng mà nói ra địa chỉ nhà mình.
Được rồi, cô đây chính là da mặt mỏng, không được như ai kia, sợ rằng nếu mà không nói ra địa chỉ nhà thì không chỉ đơn giản là ái muội như thế này đâu.
Nhìn từng rặng mây hồng đang từ từ nổi lên ở hai bên má cô thì tiếng cười trầm thấp của Tiêu Diệp Phong vang lên trong xe ngày một rõ ràng khiến cho Thiên Dương không khỏi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, khiến anh biết thức thời mà im lặng, không đi trêu chọc cô thêm nữa làm gì mà chăm chú lái xe đưa cô về nhà.
--- ------ --- ------ -------
Có đôi lúc vô tình gặp gỡ nhau giữa mênh mông biển người
Nhưng cố tình lại chính là không nhận ra nhau
Có chăng là vì kiếp trước đã tổn thương quá sâu
Nên kiếp này mới chính là vô duyên phận?
Có chăng là vì kiếp trước đã nợ em một chữ tình
Nên kiếp này chính là phải chờ em quay đầu lại để nhìn thấy anh?