Không kịp lắp lớp giữ nhiệt, nhưng chung cư mới xây ngày nay đều tự mang lớp giữ nhiệt, ít nhiều gì có chút tác dụng. Bắt đầu từ ngày mai, Tống Vy định ra đường mua sắm, chủ yếu là bổ sung thuốc và nguồn năng lượng, nhìn thấy cái gì cần còn có thể mua bổ sung.
Trước lúc ngủ, Tống Vy tiếp tục lấy tiểu thuyết gốc ra ghi nhớ tình tiết, dù sao đây là một trong những ngón tay vàng của cô.
Tiểu thuyết này cỡ một triệu chữ, các sự kiện kinh điển lớp lớp, nhân vật nhiều nhớ không hết. Hôm qua Tống Vy cố chống cơn buồn ngủ lật xem khoảng trăm nghìn chữ, hôm nay xong việc sớm, có thể đọc nhiều chút.
Thật ra Tống Vy muốn đi ngủ rồi, nhưng hiện tại thời gian rất quý giá, chỉ có thể giảm bớt thời gian nghỉ ngơi. Một chương mười hàng, Tống Vy ước chừng biết kế tiếp sẽ có tai nạn gì, gồm có thế lực ác nào, những người này có liên hệ gì, cô đọc khoảng bốn trăm nghìn chữ.
Đương nhiên Tống Vy lật xem nhanh chứ không đọc kỹ, và lật nhanh mấy cảnh nam chính và các nữ chính ‘ở chung’. Tống Vy đọc xong, thở dài xác định danh sách mua sắm mới. Mớ thuốc như thuốc sát trùng này nọ. Một bộ áo phòng ngừa phát xạ.
...
Sở dĩ cần mua viên iot và quần áo chống phóng xạ là vì trong giai đoạn sắp tới sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh vũ khí hạt nhân với quy mô toàn thế giới. Thật ra Tống Vy cũng không hiểu tại sao đến thời kỳ này rồi còn xảy ra chiến tranh thế giới, dù sao theo những gì tác giả viết trong sách, lại suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy trong tình cảnh thiếu tài nguyên, mỗi ngày con người chỉ có một miếng thức ăn để ăn, một ngụm nước để uống thì quốc gia nào mà chẳng giống nhau kia chứ?
Nhưng thứ bọn họ tranh giành chính là tài nguyên biển. Sau khi thiên tai xảy ra, một trận lũ lụt gần như làm cạn sạch lương thực, môi trường sống trên đất liền trở nên khó khăn, lúc này các quốc gia đều đổ dồn tầm mắt đến vùng biển, đặc biệt là nguồn tài nguyên nước ngọt dự trữ ở các vùng địa cực.
Trong thời tiết cực nóng, nước ngọt là tài nguyên có giá trị ngàn vàng. Cũng là phần mộ của những người muốn đào vàng.
Tất cả mọi người đều muốn cướp lấy đường sống, xung đột là điều dễ hiểu, hôm nay tàu của anh đụng vào tàu của tôi, ngày mai tôi phá bến cảng của anh, càng về sau quy mô trận chiến càng lớn hơn, những quốc gia có tổ chức chính phủ còn sót lại thì không sao, nhưng cũng có một số tổ chức khủng bố và các quốc gia quân phiệt...
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, nhưng sau
khi thả vài quả b.o.m bẩn xuống, chuỗi trả thù liên hoàn lập tức diễn ra. “Viên ngọc xanh” này là nơi hứng chịu mọi xung đột hạt nhân. Tuy nhiên, những điều này với Nguyễn Ngưng ở hiện tại thì còn tương đối xa vời, mục tiêu đầu tiên của cô là tích trữ hàng hóa.
Trữ, trữ, trữ.
Mới sáng sớm Tống Vy đã bước xuống giường, việc đầu tiên cô làm chính là kiểm kê lại những vật tư mà mình đã có.
Tất cả các mặt hàng mua trực tuyến đều sẽ được gửi đến kho, nhưng hiện tại hàng hóa vẫn chưa đến nơi. Những gì cô có bây giờ là một chiếc tủ có công năng làm mới mỗi ngày, trong vòng ba ngày đã sản sinh ra bảy mươi tám chai nước khoáng, ba nồi lẩu gà hầm, ba nồi lẩu vịt, một ký rưỡi anh đào, ba hộp socola, các loại rau, trái cây, đồ gia vị, và cả thịt khô... phô trương đến mức có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.