Tống Vy mỉm cười với anh ta: “Được chứ, nếu anh làm tốt, trước khi đi chúng tôi sẽ để lại cho anh một ít thịt.”
Châu Ngũ lập tức vui vẻ ra mặt.
Chỉ với hai tảng thịt bò và thịt dê chắc chắn là không đủ cho bọn họ ăn nên vừa ăn thịt nướng, Trình Quý Khoan vừa cắt thêm ba tảng thịt đem lại đây.
Ăn xong, Tống Vy xoa bụng, nói: “Ngày mai lúc gần đi chúng ta lại nướng thêm một ít, mang về cho Quý Lịch ăn thử, đã lâu rồi cô ấy chưa ăn phải không?”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Được.”
Sau khi ăn xong bữa tối, ba người lại tiếp tục bận rộn.
Trong trang trại còn khoảng mười lăm con dê, bảy con bò, muốn g.i.ế.c hết chúng quả là một lượng công việc khổng lồ.
Tống Vy phụ trách giúp đỡ ướp thịt và thêm củi lửa để nấu nước.
Đêm hôm đó ba người đều không có thời gian nghỉ ngơi, ngoài việc liên tục g.i.ế.c mổ và ướp thịt, Trình Quý Khoan còn phải rửa sạch năm phần nội tạng bò, những phần quá bẩn hoặc tốn thời gian sơ chế đều bị vứt đi, chủ yếu là gan bò. Tống Vy có hơi tiếc, trước đây mỗi lần ăn lẩu cô đều phải gọi thêm một phần lá sách bò.
Đợi sau khi Trình Quý Khoan ném con bò đã bị ngâm nước vào trong góc nhà xưởng, Tống Vy len lén đi tới lấy một ít bỏ vào trong không gian.
Khoảng năm giờ chiều, cô đi ngủ một giấc.
Khoảng chín giờ, Tống Vy đứng lên thay ca cho hai người Trình Quý Khoan.
Cô không biết g.i.ế.c bò g.i.ế.c dê, vì thế tập trung lấy thịt bò đã ướp tối qua ra nấu chín theo chỉ dẫn của Châu Ngũ.
Không lâu sau, Trình Quý Khoan và Châu Ngũ cũng thức dậy.
Ba người bọn họ lại bắt đầu công việc với khí thế ngút trời. Tống Vy đột nhiên nhớ tới khu nhà ở đỉnh núi đối diện mà cô đã thất ngày hôm qua, hỏi Châu Ngũ: “Tòa nhà ở đỉnh núi đối diện chỗ mấy anh là cái gì thế, không giống khách sạn cho lắm.”
“Đối diện?” Châu Ngũ nhớ lại một lát: “Tôi cũng không rõ lắm, trước đây chỉ mới đi qua đó hai lần thôi.”
Tống Vy suy nghĩ thấy cũng đúng nên không hỏi nữa. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, toàn bộ trang trại giống như bị cô lập với thế giới. Đến giữa trưa, bọn họ gặp một chút vấn đề, không còn củi để nhóm lửa.
Vì phải sấy khô thịt dê và thịt bò để bảo quản nên họ lần lượt đốt năm đống lửa, lượng củi khô giảm xuống nhanh chóng.
Sau khi dỡ bỏ hết đồ đạc và giường ngủ, Trình Quý Khoan nói muốn ra ngoài tìm củi, lúc này Tống Vy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là để tôi đi cho, anh ở lại còn có thể góp thêm chút sức, chứ tôi không thể giữ được mấy con bò con dê này.”
Trình Quý Khoan nhíu mày: “Một mình cô ra ngoài không an toàn.”
“Yên tâm.” Tống Vy lấy s.ú.n.g ra: “Nếu thực sự gặp phải người khác, còn chưa biết là ai không an toàn đâu.”
Trình Quý Khoan dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn gật đầu: “Cô có thể gom cành cây cô tìm thấy lại thành đống, sau đó tôi sẽ giúp cô chuyển nó đi.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi mặc áo khoác chống nước và áo mưa, Tống Vy rời khỏi trang trại.
Trong không gian của cô có rất nhiều loại nhiên liệu có thể sử dụng bất cứ lúc nào, nên Tống Vy quyết định không lãng phí thời gian vào vấn đề này.
Cô đi đến chân núi, suy nghĩ một lúc rồi lấy thuyền xung kích ra, tăng tốc đi về phía ngọn núi đối diện.
Ngọn núi này cao hơn ngọn núi mà trang trại chăn nuôi tọa lạc, ra tới đường lớn, Tống Vy cất thuyền xung kích vào rồi lấy ra một chiếc ô tô điện đã qua sử dụng, sau đó lái xe lên núi.
Đi được nửa đường, cô phát hiện giữa núi có một cái hồ.
Một cái hồ rất rất lớn.
Tống Vy vui vẻ, tạm thời đổi hướng chạy xe về phía hồ, khi đến gần hơn, cô nhận ra đây không chỉ là một cái hồ, mà còn là hồ chứa nước của thành phố.
Do lượng mưa lớn nên chức năng trữ nước của hồ chứa không hoạt động, nước chảy xuống trông như thác nước. Tống Vy lập tức nghĩ tới đống thiết bị trữ nước trong không gian của mình, ban đầu cô còn định thu thập nước mưa, nhưng hiện tại không cần phải phiền phức như vậy nữa.