Một người sáp lại gần nam cảnh sát, hỏi: “Sĩ quan, bà nội của tôi đã hơn chín mươi tuổi, bây giờ không thể đứng dậy được, nếu bà ấy cũng muốn nhận vật tư thì phải làm sao?”
Những người khác cũng trợn mắt, nói
ngay: “Đúng vậy, con tôi mới được hơn một tháng, không thể dầm mưa.”
Nghiêm Ngược Tuyết thản nhiên nói: “Nếu có tình huống đặc biệt không thể lên lầu, tôi sẽ tự mình tới cửa để xác nhận.”
Người nọ không nói gì: “Không phải mọi người đang rất gấp sao, còn có thời gian tìm tới cửa hả, không sợ những khu dân cư khác bị đói c.h.ế.t sao?”
Nghiêm Nhược Tuyết bình tĩnh đáp: ““Trước thảm họa do thiên nhiên và con người gây ra, tuyệt đối không được sử dụng mánh khóe lừa người, càng không được gian lận vật tư của quốc gia.”
Người nọ nhận bánh quy nén của mình xong thì hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Nghiêm Nhược Tuyết tiếp tục phân phát vật tư.
Nam cảnh sát ở bên cạnh cô ấy buồn bực nói: “Chị Nhược Tuyết, đáng lẽ chúng ta phải nghe lời anh Lý mới đúng, chỉ cần dùng máy bay trực thăng đặt vật tư ở nóc tòa nhà là được, làm thế này không những chậm mà bọn họ còn không chịu hiểu cho chúng ta, chỉ giải thích thôi cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian.”
Nghiêm Nhược Tuyết nhìn cậu ta: “Cậu không cần đi theo tôi.”
Cậu cảnh sát kia chán nản: “Chị Nhược Tuyết, chị nói vậy là có ý gì, chị nghĩ tôi muốn lười biếng hả? Tôi chỉ muốn nâng cao hiệu suất để cứu được nhiều người hơn thôi.”
Nghiêm Nhược Tuyết mím môi, dõi mắt nhìn về đoàn người đang nhận vật tư: “Đặt vật tư ở trên nóc nhà thật sự sẽ cứu được nhiều người hơn sao? Nếu bị một người cướp hết hoặc bị một nhóm nhỏ chiếm hết thì những người già yếu khác phải làm sao đây?”
Cậu cảnh sát kia lắc đầu thở dài.
Nghiêm Nhược Tuyết: “Hơn nữa, tôi đã gửi đồ tiếp tế qua cho anh ấy, anh ấy vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, tôi không hề trì hoãn anh ấy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người không ngừng luôn tay phát vật tư.
Có rất nhiều người giống Tống Vy, sau khi nhận vật tư xong không hề rời đi mà muốn tìm hai người để hỏi thăm tình hình ở bên ngoài, hoặc là có mục đích khác. Bỗng nhiên, trong đám người xảy ra cãi nhau: “Ông làm gì thế, ông đã nhận một lần rồi, sao lại xếp hàng nữa!”
Tống Vy nhíu mày nhìn sang.
Người bị chen lấn là một ông già khoảng bảy mươi tuổi, cả người bị mưa xối ướt, bởi vì quá đói nên không còn chút sức nào, toàn thân run rẩy như sắp ngã.
Bị người ta lên án, ông ấy chỉ có thể yếu ớt nói: “Tôi không có, tôi không có...”
“Rõ ràng ông mới nhận xong!” Người nọ nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy!”
Ông lão nói: “Tôi thay bà nhà tôi nhận, bà ấy không đến được.”
Người nọ bĩu môi: “Hồi nãy cô cảnh sát kia cũng đã nói nếu không thể lên lầu thì cô ấy sẽ đưa xuống tận nhà, ông không nghe thấy hả? Hay là ỷ vào việc mình lớn tuổi nên muốn lấy nhiều thêm một chút.”
Cả người ông lão kia run lên, ấp úng không nói được gì.
Nghiêm Nhược Tuyết thả đồ trong tay xuống, đi đến trước mặt hai người họ: “Ông ơi, không thể lấy thêm vật tư đâu, vợ của ông không thể lên lầu được sao?”
Ông lão nói: “Không thể.”
Người vừa mới chỉ ra ông lão lại xếp hàng, lập tức lên tiếng nói: “Ông già kia, nếu ông có thể đi lên thì sao bà ấy không thể đi lên? Chẳng nói được lý do, tôi thấy ông chỉ muốn lấy nhiều hơn thôi.”
Ông lão khóc trong mưa lớn, mặt đầy nước mắt: “Bà ấy đã c.h.ế.t rồi, bà ấy c.h.ế.t rồi.”
“Tôi chỉ muốn lấy một phần đốt cho bà ấy, để trên đường xuống hoàng tuyền bà ấy không phải làm ma đói thôi.”
Cả tầng cao nhất chìm trong im lặng.
Cuối cùng ông lão cũng không kiên trì được nữa, ngồi thẳng xuống đất khóc lớn: “Đều do ông trời và cái tên sát nhân Ngô Tấn kia, nếu cậu ta không cướp gạo của chúng tôi thì vợ của tôi đã không phải chết!”
Nghiêm Nhược Tuyết nhíu mày, hỏi người vừa hét lên: “Ngô Tấn là ai?”
Người nọ chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, nhát gan không dám trả lời.