Thời gian dài không được đứng thẳng, hắn bước đi từng bước loạng choạng, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con vừa mới học bước đi.
Trịnh Khôn đi phía sau hắn.
Hệ thống lúc này hỏi Tống Vy: “Ký chủ, Trịnh Khôn muốn dẫn Trương Minh đi đâu?”
Tống Vy suy nghĩ rồi nói: “Trình Nghĩa Lãng đã chết, Trịnh Khôn không thể đi ra ngoài thường xuyên, có lẽ ông ta muốn đổi nơi giấu Trương Minh.”
“Giấu ở chỗ nào thì ta cũng không biết, có điều ông ta sẽ chọn vị trí gần một chút.”
Tống Vy đi theo sau hai người họ, rồi phát hiện họ càng lúc càng đi về gần doanh trại, xem tình hình thì Trịnh Khôn muốn chọn nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Ông ta muốn giấu Trương Minh ngay trong tầm mắt của mình.
Sau khi xác nhận xung quanh không có người, Trịnh Khôn lấy chìa khóa ra, mở cánh cổng trên hàng rào của doanh trại.
Ông ta dí s.ú.n.g vào đầu Trương Minh: “Đừng lên tiếng, không thì tôi trực tiếp nổ s.ú.n.g g.i.ế.c cậu.”
Có lẽ Trịnh Khôn đã sớm sắp xếp xong xuôi, trên đường trở về không gặp trúng người đi tuần, ông ta dẫn Trương Minh vào trong lều trại của mình.
Tống Vy phát hiện, cái lều này đã được sửa sang lại.
Giống như là ghép lại hai cái lều vào với nhau, bên ngoài lều trại mang tiếng là “Văn phòng”, nhưng bên trong là “Phòng ngủ.”
Sau khi đi theo hai người vào phòng ngủ, Tống Vy kinh ngạc phát hiện ra ở đây còn có người thứ ba.
Chính là cô gái tên Lệ Lệ kia.
Giờ đây hai tay Lệ Lệ bị trói ngược ra sau ở trên giường, cổ chân cũng bị trói chặt, nhìn thấy Trịnh Khôn mang về một tên tàn phế dơ bẩn không có hai tay, trên mặt cô ta tràn ngập hốt hoảng và sợ hãi.
Trịnh khôn liếc cô ta một cái: “Người này chẳng có gì liên quan đến cô cả, cô sợ cái gì?”
Lệ Lệ run bần bật.
Trương Minh nhìn thấy Lệ Lệ xinh đẹp thì đôi mắt đảo láo liên, rồi cúi gằm đầu. Trịnh Khôn bắt hắn ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lấy hai bó dây thừng ở bên cạnh đến, trói hai chân Trương Minh lại, sau đó cột hắn lên cọc gỗ.
“Tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bước chân vào căn phòng này.” Trịnh Khôn nói: “Sau này tôi sẽ đích thân trông chừng hai người.” Lệ Lệ nhìn Trịnh Khôn bằng ánh mắt cầu xin, giọng điệu làm nũng: “Thủ lĩnh à…”
Trịnh Khôn không thèm quan tâm cô ta, đi thẳng ra khỏi lều trại.
Chờ ông ta đi rồi, Lệ Lệ nhìn về phía Trương Minh, dù cô ta hơi sợ cái người bốc mùi hôi thối nồng nặc này, nhưng vẫn rất tò mò.
Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Anh là ai?”
Trương Minh không trả lời.
Lệ Lệ nói: “Sao anh không nói gì?”
Một cô gái ngây thơ đáng yêu, quan trọng nhất là cô ta còn rất xinh đẹp, đã lâu rồi Trương Minh chưa được gặp người đẹp thế này.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của chính mình, trong lòng Trương Minh lập tức ngập tràn hận thù, chẳng qua hắn không biểu hiện nó trước mặt Lệ Lệ, vẫn giả vờ lạnh lùng như trước.
Khó khăn lắm mới được tiếp xúc với phụ nữ, hắn phải tìm cách công lược cô ta.
May mà Tống Vy không thể đọc được suy nghĩ, nếu mà cô biết được suy nghĩ bây giờ của Trương Minh, nhất định sẽ dở khóc dở cười, dựng ngón tay cái với hắn.
Rất nhanh, Trịnh Khôn đã quay lại.
Ông ta đi ra ngoài quan sát một chút, phát hiện nhìn không thấy bóng dáng cái lều phía bên trong, điều này làm ông ta rất vừa lòng.
Bận rộn suốt đêm, Trịnh Khôn đã hơn năm mươi tuổi cảm thấy mệt mỏi, ông ta đi đến mép giường cởi áo khoác, sau đó dập tắt lửa trại, có vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Trong lều tối đen như mực, Lệ Lệ nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh, ông giúp tôi tháo dây thừng trên chân xuống đi, như thế này bụng của tôi không thoải mái.”
Trịnh Khôn mặc kệ cô ta.
Lệ Lệ lại bắt đầu rớt nước mắt: “Trong bụng tôi thật sự có con của ông, trước kia đều là tên Trình Nghĩa Lãng ép tôi, ở đó đông người như vậy, anh ta không dám chạm vào tôi.”
“Ông mặc kệ tôi thì cũng thôi, nếu để sảy con thì làm sao đây?”
Trên mặt Trịnh Khôn xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, ông ta nằm xuống giường.
Chương 342