Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Tống Vy đi theo sau lưng Tô Tuệ.

Sau khi vào lều của Ân Gia Nhu, cô ta báo cáo chuyện này lên.

Ân Gia Nhu cẩn thận nhìn những cô gái được giải cứu: “Thật ra có hai người trong số họ nói bản thân là người mới, lúc đó không có ai biết họ.”

Tô Tuệ: “Có cần đưa người đến nhận mặt không?”

Ân Gia Nhu: “Nếu cái tên Lưu Nhị kia cố ý chỉ và xác nhận sai thì sao?”

Tô Tuệ nhíu mày: “Vậy còn cách nào khác không?”

Ân Gia Nhu nói: “Vì cô ấy là thánh nữ, là con gái của chỉ huy căn cứ nên cuộc sống hàng ngày của cô ấy hẳn sẽ rất tốt, chỉ cần cẩn thận phân biệt một chút hẳn là có thể nhìn ra.”

“Tôi dẫn bọn họ tới đây.”


Ân Gia Nhu lắc đầu: “Để tôi tự mình đi xem.”

Tô Tuệ do dự một lát: “Chỉ huy, nếu thật sự tìm ra người này, cô ấy đã ở căn cứ chúng ta lâu như vậy, nhất định đã biết rất nhiều chuyện.”

“Đến lúc đó nên xử lý thế nào?”

Ân Gia Nhu: “Tùy cơ ứng biến.”

Lúc hai người đang chuẩn bị ra ngoài, Ân Gia Nhu đột nhiên dừng bước: “Chờ một chút, để chị Châu tới trước, tôi sẽ hỏi chị ấy trước.”

Tô Tuệ gật đầu, bước ra khỏi lều trại.

Lúc này Tống Vy nhìn Ân Gia Nhu, cô cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng.

Mặt mày Ân Gia Nhu nhợt nhạt, không biết là bị bệnh hay là do buổi tối ngủ không ngon.

Sau khi Tô Tuệ rời đi, cô ta xoa nhẹ thái dương, hình như có vẻ đau đầu.

Một lát sau, Tô Tuệ dẫn chị Châu tới.

Dựa theo quy tắc cũ của căn cứ Huyết Sắc, các cô gái mới được giải cứu sẽ làm quen với căn cứ trước để từ từ thích nghi với cảm giác được tự do, hơn nữa còn có chuyên gia chịu trách nhiệm tư vấn tâm lý cho bọn họ.

Hẳn chị Châu là người chịu trách nhiệm chăm sóc bọn họ. Ân Gia Nhu không hỏi đến hai cô gái kia ngay mà nói: “Gần đây các cô ấy thế nào?”

Chị Châu nói: “Không tốt lắm, căn cứ đó không giống những chỗ khác, đây là một nơi quỷ quái ăn thịt người, các cô gái ở đây không chỉ phải lo bị… mà còn phải lo bị dùng làm lương thực dự trữ.”

Ân Gia Nhu im lặng.


Tô Tuệ xiết chặt nắm tay: “Đáng tiếc lực lượng vũ trang của chúng ta không đủ mạnh, nếu không, chúng ta nên một lần bắt hết bọn họ, tránh cho đám súc sinh này tiếp tục hại người.”

Chị Châu nói: “Cho nên những cô gái này rất nhát gan, bọn họ đã ở căn cứ nửa tháng, có người còn không dám ra ngoài, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng sẽ sợ tới mức quỳ xuống.”

“Vết thương trên cơ thể họ cũng tương đối nghiêm trọng, thậm chí trong số bọn họ có hai người còn bị chặt cánh tay để làm đồ ăn, rồi còn bị giam giữ làm nô lệ.”

“Hai người này còn đang nghĩ đến việc tự sát, tôi chỉ có thể để người ta chú ý hai người họ nhiều hơn.”

Ba người im lặng.

Tô Tuệ căm phẫn ra mặt, hai mắt ướt đẫm.

Ân Gia Nhu hỏi: “Tôi nhớ có hai người trong số họ là người mới, ngay sau khi Phụng Thiên Thần giới bắt bọn họ về, bọn họ đã được chúng ta cứu đưa về đây, tình trạng của hai cô ấy thế nào rồi?”

Chị Châu: “Cũng bình thường, trong đó có một cô gái nói bản thân đã làm nô lệ ở căn cứ khác, mặc dù căn cứ kia không ăn thịt người nhưng cô ấy vẫn bị giam giữ trong thời gian dài.”

Ân Gia Nhu: “Người còn lại thì sao?”

Chị Châu: “Người kia không nói chuyện được, cũng không thích ra ngoài, chỉ thích ngồi ngẩn người ở trong phòng, cũng không nhắc đến những chuyện trước đây.”


Tô Tuệ nhìn Ân Gia Nhu.

Ân Gia Nhu hỏi: “Mấy cô ấy tên gì?”

Chị Châu: “Cái người ở căn cứ khác tên Trần Minh Minh còn cái người không nói chuyện là Trịnh Tiệp.”

Ân Gia Nhu gật đầu: “Tôi với cô đi nhìn thử.”

Ân Gia Nhu đi vòng quanh căn cứ là chuyện bình thường, chị Châu cũng không ngạc nhiên, ba người đứng dậy, đi ra ngoài lều.

Khi tới cửa, mắt Ân Gia Nhu đột nhiên tối sầm lại, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Tô Tuệ nhanh tay đỡ lấy cô ta, vẻ mặt đại biến: “Chỉ huy, cô bị sao vậy?”

Ân Gia Nhu lắc đầu: “Có thể do tối qua ngủ không ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận