“Ta đề nghị ngài chọn vàng, bởi vì ngài không thể mang vật phẩm đặc thù mà hệ thống ban thưởng về, chính là tất cả đạo cụ và tiểu Hắc.”
Tống Vy: “Nói cách khác, nếu ta lựa chọn quay trở lại thì sẽ không còn không gian? Chỉ còn lại 1,7 tỷ vàng?”
Hệ thống: “Đúng vậy, hệ thống chủ sẽ giúp ngài tích hợp số vàng này vào thế giới của ngài mà không cần lo lắng về nguồn gốc và giao dịch mua bán.”
Mặt Tống Vy tươi như hoa: “Được.”
Hệ thống: “Ngoài ra, tất cả các kỹ năng hiện tại của ngài đều sẽ bị xóa bỏ, các trị số tố chất cơ thể hiện tại của ngài cũng sẽ bị giảm xuống một nửa, nhưng vẫn cao hơn mức bình thường của người bình thường, có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn, duy trì sức khỏe. “
“Đây là phần thưởng của ngài khi hoàn thành các mục tiêu hệ thống.”
Hai mắt Tống Vy lấp lánh: “Cha mẹ của ta thì sao?”
Hệ thống: “Sẽ xử lý dựa theo ngài, cũng sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường.”
Tống Vy thích thú: “Cám ơn ngươi, 00125.”
Hệ thống cười nói: “Chúng ta là quan hệ hợp tác, không cần cảm ơn.”
Tống Vy: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Trong một năm, mong ký chủ xử lý tốt mọi chuyện, khi đó hệ thống sẽ thu hồi đạo cụ khen thưởng, những vật tư khác không lấy ra sẽ bị thu hồi lại cùng với không gian.”
“Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, ngài phải đảm bảo an toàn cho mình.”
Tống Vy cười tủm tỉm: “Không thành vấn đề.”
Trước khi kết thúc cuộc gọi, hệ thống đột nhiên nói: “Đúng rồi, thật ra ở chỗ thí luyện còn che dấu một phúc lợi, không biết ký chủ có phát hiện không?”
Tống Vy chớp chớp mắt, mỉm cười nhưng không nói gì.
Hệ thống lập tức hiểu được.
Một người một hệ thống có sự ăn ý ngầm, sau khi cúp điện thoại, Tống Vy vội vàng muốn báo tin vui cho cha mẹ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô nghĩ tốt hơn là nên trực tiếp báo cho cha mẹ biết.
Thiết bị hàng hải, xuất phát!
Lúc đến đây, Tống Vy có hơi lo lắng, nhưng bây giờ cô không còn mơ hồ nữa, không có gì làm cô vui hơn việc được trở về nhà. Thậm chí Tống Vy còn ngâm nga một bài hát.
Ngay lúc này, ra đa của thiết bị hàng hải đột nhiên phát ra cảnh báo.
Công nghệ của phương tiện định vị này còn tiên tiến hơn thế giới này, thông thường khi nó phát hiện ra người khác thì người khác không phát hiện ra nó.
Trước tiên, Tống Vy đặt thiết bị tàng hình ở trên mặt thuyền, sau đó đi tới buồng lái.
Ra đa cho thấy có bảy chiếc tàu đang tiếp cận ở khoảng cách tương đối xa, ngoài ra còn có một chiếc tàu ngầm.
Cách sắp xếp này làm Tống Vy nhớ tới con tàu Noah.
Lần trước ra biển tìm mấy tháng mà không thấy, không ngờ bây giờ lại tình cờ chạm mặt, Tống Vy tự hỏi không biết có nên qua gặp bạn cũ không, sau đó cô lại cảm thấy mình không thể đi lang thang được.
Đối phương có tàu ngầm hạt nhân.
Trong lúc do dự, rađa phát hiện thêm nhiều tàu hơn.
Những con tàu này đến từ mọi hướng, và tất cả đều hướng về phía con tàu Noah, chuyển động của chúng giống nhau và nhanh chóng bao vây con tàu Noah.
Chẳng lẽ là cướp biển?
Chắc cướp biển không có lá gan lớn đến thế đâu? Còn đắc tội cả một nhân vật lớn như Noah?
Để tấn công chính xác như vậy, chắc chắn phải chuẩn bị trước, bọn họ có người làm gián điệp trên tàu Noah sao?
Tống Vy rất tò mò, nhưng lại không dám đi xem, dù sao nếu có đánh nhau, liên lụy đến cô cũng không tốt lắm.
“Thiết bị hàng hải, cách bọn họ xa một chút.” Tống Vy đưa ra mệnh lệnh.
Thiết bị hàng hải trả lời: “Đã quay đầu đi về hướng ngược lại.
Tống Vy thở dài, rời khỏi phòng điều khiển, gỡ thiết bị tàng hình trên thuyền ra.
Tuy không thể đi qua xem, nhưng cô có thể để máy bay không người lái tới, không thể bỏ lỡ cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Tống Vy ngồi trên ghế sô pha, gắn thiết bị tàng hình vào máy bay không người lái rồi điều khiển cho nó bay về phía tây.
Tiếc là máy bay không người lái không bay được quá xa nên cô chỉ có thể quan sát từ xa.