Tống Vy bật cười: “Phải không? Nhưng ở lại Tân Hy Vọng cũng rất tốt.”
Bác gái thở dài nói: “Ừ, ở lại đây cũng tốt. Những căn cứ tư nhân bên ngoài không phải là nơi để người ở.”
“Đợi sự việc trên biển kết thúc, có lẽ đất nước sẽ ra tay chấn chỉnh những căn cứ tư nhân này, đến lúc đó, bọn họ đều đáng bị xử bắn!”
Tống Vy mỉm cười, gật đầu.
Khoảng sáu giờ, TốngThứ Phong và Châu Tố Lan vác công cụ làm nông trở về.
Thấy Tống Vy, Châu Tố Lan kích động bỏ hết đồ đạc trên tay xuống, ôm chặt lấy con gái.
Tống Vy cũng rất vui, vội vàng kéo Châu Tố Lan và TốngThứ Phong vào trong lều, kể lại chuyện có thể quay về thế giới ban đầu cho hai người nghe.
Châu Tố Lan lau nước mắt.
TốngThứ Phong hưng phấn hỏi: “Quay về thời điểm nào thế? Là hai năm sau khi xuyên không?”
Tống Vy đã đọc qua nội dung cụ thể trên hiệp nghị: “Không phải, là thời điểm trước khi con xuyên không.”
“Vậy thì tốt,” TốngThứ Phong lập tức hả giận: “Vậy là chúng ta có thể bảo vệ nhà của chúng ta, không cần chia tài sản cho bác cả của con!”
Tống Vy không ngờ ông ấy còn nhớ rõ chuyện này nên có chút dở khóc dở cười.
Châu Tố Lan lau nước mắt, tức giận nói: “Ông chỉ nhớ mỗi nhà của ông thôi.”
“Không nghĩ đến thì phải làm sao, đó là tài sản của chúng ta, chúng ta đã vất vả cả đời mới có được nó.”
Tống Vy cười hì hì: “Cha, sau này không chỉ có bất động sản, chúng ta cũng kiếm được một ít tiền ở đây.”
TốngThứ Phong không phản ứng kịp: “Con nói vậy là sao?”
Tống Vy nói: “Trong không gian của con còn có số vàng trị giá 1,7 tỷ, có thể mang cái này về thế giới thực.”
TốngThứ Phong trừng mắt, suýt nữa đã ngã lên ghế. Châu Tố Lan cười tươi như hoa.
Tống Vy lại nói đến chuyện tố chất của ba người tăng mạnh, hai mắt Châu Tố Lan sáng lên: “Vậy chuyến này đi cũng thật đáng giá, chúng ta biết làm gì để kiếm ra 1,7 tỷ chứ? Cơ thể nâng cao sức khỏe nữa?”
TốngThứ Phong gật đầu liên tục, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt lập tức suy sụp: “Bất quá chúng ta vẫn phải đợi một năm, hiện tại cốt truyện thay đổi nhiều như vậy, không biết có xảy ra chiến tranh hạt nhân quy mô lớn không.”
“Những cảnh tượng được mô tả trong tiểu thuyết thật kinh khủng.”
Tống Vy an ủi nói: “Lúc con quay lại có nghe nói tàu Noah đã bị hạm đội trên biển của chúng ta bắt lấy, điều này chứng tỏ hiện tại quân đội của chúng ta rất mạnh.”
“Có lẽ một đội quân mạnh là chìa khóa để ngăn chặn chiến tranh.”
Châu Tố Lan: “Mẹ cũng nghĩ vậy, con đã nói cho bộ chỉ huy biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ đang nỗ lực xây dựng và phát triển, đồng thời cũng đã vận chuyển rất nhiều vũ khí từ tỉnh Biển Đen đến, chắc cũng là để chuẩn bị cho việc này?”
Tống Vy: “Chắc chắn những gì diễn ra tiếp theo sẽ không giống như trong sách.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tống Vy lại không có ý kiến gì.
Đến tối, cô lấy chiếc vòng cổ may mắn của nhân vật chính ra đeo vào, trong lòng cầu nguyện thế giới được hòa bình.
Đây là cảm hứng mà cô lấy được từ chúc phúc của bia đỡ đạn, nếu chúc phúc của bia đỡ đạn có tác dụng thì cô đeo cái vòng cổ may mắn của nhân vật chính lên người chắc cũng có thể giúp thế giới này đúng không?
“Hy vọng chiến tranh hạt nhân sẽ không xảy ra, nhất định sẽ không xảy ra chiến tranh hạt nhân.”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh chó đầu người, người rắn, và cô gái trang điểm có bốn tay mà cô đã gặp trong khu vực thí luyện.
Tống Vy: “Cầu cho thế giới này được bình yên, tươi đẹp, trẻ con có thể đến trường, người già có thể khiêu vũ ở quảng trường, người lớn… Ừm, người lớn có thể có thể đi học.”
Sáng hôm sau, Tống Vy đi gặp Trình Quý Lịch.
Bạn bè tốt gặp lại, vui như mở cờ trong bụng.
Sau khi hỏi thăm một hồi, Trình Quý Lịch vui vẻ nói: “Vậy lần này cậu sẽ ở lại căn cứ lâu hơn hả?”
Tống Vy mỉm cười gật đầu.