Hai mắt George đỏ hoe: “Đó là vấn đề của mấy người, không phải của tôi!”
“Hòn đảo nhỏ này có thật sự tồn tại không?”
George nói lớn hơn: “Đương nhiên là có, trước khi rơi vào tay mấy người, chúng tôi còn tiếp tế ở trên vùng đất của Thần, hòn đảo nhỏ kia không giống những hòn đảo bình thường, nó có thể di chuyển, trên đó có rất nhiều thực vật và động vật, cho nên mới gọi nó là vùng đất của Thần.”
Người thẩm vấn bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Anh nói dối, căn bản chẳng có hòn đảo nhỏ nào giống như anh nói, trong hai năm nay, hạm đội của chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy nó.”
George cười: “Dĩ nhiên mấy người không có cơ hội nhìn thấy nó rồi, bởi vì đó là vùng đất của Thần, chỉ hiện ra với người có duyên.”
Người thẩm vấn mắng: “Đúng nói mấy chuyện thần linh vớ vẩn này nữa.”
“Nếu anh đã không muốn cung cấp tọa độ vùng đất của Thần thì trước đây làm thế nào mà mấy người lấy được tiền còn bí mật xây dựng hệ thống bảo vệ sinh thái của con tàu Noah?”
George: “Tôi chỉ làm theo chỉ thị của người kia thôi.”
Người thẩm vấn: “Anh chưa từng gặp người kia mà lại giao hết tiền cho hắn? Bây giờ con tàu Noah đã không còn, anh vẫn không biết hắn là ai?”
George nói: “Ngài ấy là thần, đương nhiên phải ở vùng đất của Thần.”
“Mấy người không tìm được Thần, thậm chí ngài ấy cũng không muốn gặp tôi.”
Sau mười bốn giờ thẩm vấn, nhân viên thẩm vấn đã kiệt sức.
Trình Quý Khoan đã thay ca làm việc và hiện đang luân chuyển công việc lần thứ hai.
George bị xếp ngồi xuống chỗ của mình còn các nhân viên thì đi ra ngoài rửa mặt.
Sắc mặt George hốc hác, đôi mắt đỏ hoe, dường như tinh thần đã đạt đến điểm giới hạn nào đó.
Trình Quý Khoan nhíu mày quan sát anh ta, bỗng nhiên phát hiện thỉnh thoảng George sẽ cẩn thận nhìn máy theo dõi trên đầu mình.
Phòng thẩm vấn này mới được xây dựng, để đảm bảo an ninh tối đa mà đã được lắp đặt hệ thống giám sát ở khắp nơi.
Trình Quý Khoan đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại muốn nhìn máy giám sát?”
Bởi vì không có phiên dịch nên có lẽ George không thể hiểu được câu này, nhưng ánh mắt anh ta vẫn nhìn thẳng về phía Trình Quý Khoan. Đột nhiên, anh ta nói tiếng Anh nhanh như điên.
Trình Quý Khoan nhíu mày, lúc này nhân viên thẩm vấn đã quay lại, tiếp tục luân phiên thẩm vấn chín người trong đội chấp hành.
Sau 8 tiếng, Trình Quý Khoan lại thay ca nghỉ ngơi.
Khi thay đồng phục trong phòng thay đồ, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì George nói với mình, nhưng câu tiếng Anh đó nói quá nhanh và từ ngữ phức tạp nên anh không hiểu gì cả.
Có lẽ là chửi má nó?
Sau khi bị giam hai năm, dù có là một nhà truyền giáo thì cũng sẽ nóng nảy.
Trình Quý Khoan ra khỏi nhà giam, về nhà nấu cơm rồi đi ngủ, hôm sau lại đi làm đúng giờ.
Nhưng không tiếp tục thẩm vấn.
Trong thời gian anh nghỉ ngơi, George, đội trưởng đội chấp hành đã tự sát, những người khác thậm chí còn biết ít hơn, trong nhất thời tình hình rơi vào cục diện bế tắc.
Bên trên quyết định tạm dừng thẩm vấn.
Vì nói chuyện với George mà Trình Kỷ Khoan bị buộc phải hầu tòa, đương nhiên kết quả điều tra cuối cùng cũng không có gì, bởi vì câu mà George nói với anh chính là, con mẹ nó anh luôn đứng ở đó ngu ngốc giống hệt một người máy, cái tên ngốc thối tha.
Câu này được nói rất nhanh, ngay cả phiên dịch viên cũng phải nghe đi nghe lại nhiều lần.
Trình Quý Khoan cũng không để trong lòng.
Mãi đến năm thứ năm, không hiểu sao anh chợt nhớ ra câu nói người máy kia. . Truyện Gia Đấu
Cả người Trình Quý Khoan như bị ngâm trong nước đá.
Một cơn ớn lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến sống lưng anh lạnh buốt.
Nếu lúc ấy George đang nhắc nhở anh “người kia” không phải người mà là máy móc thì sao?
Một siêu máy tính? Hoặc là trí tuệ nhân tạo ẩn sau con người, nó là người đầu tiên phát hiện ra Siêu bão Mặt trời, sau đó nó sử dụng sức mạnh của bản thân để liên lạc với một số người giàu có, rồi giữ tài khoản của họ thành lập nên hạm đội tàu Noah.