Trình Quý Khoan: “Chuyện này thật sự không thể, thời gian quá xa, Vy Vy.”
Đây là lần đầu tiên hũ nút này gọi cô như vậy, Tống Vy lập tức nói: “Em còn chưa đồng ý đâu, anh không thể đổi xưng hô.”
Trình Quý Khoan mỉm cười.
Anh không phải kẻ ngốc, nếu Tống Vy thật sự không có ý gì thì đã từ chối anh tám trăm lần rồi, sao có thể để hai nhà cùng ăn Tết được.
“Vậy em cảm thấy làm thế nào mới tốt?” Trình Quý Khoan nói: “Thất tịch thật sự quá xa, em có thể chọn một ngày nào đó gần hơn một chút.”
Tống Vy nói: “Thật ra em thấy không cần thiết lắm, hai người ở bên nhau chủ yếu là thuận theo tự nhiên, đó mới là điều quan trọng nhất.”
Trình Quý Khoan suy nghĩ một hồi: “Anh hiểu rồi.”
“Cái loại chuyện thích này, sáng nào cũng nói là tự nhiên nhất.”
Tống Vy:...
Sau đó, Trình Quý Khoan mở khóa hình thức ân cần chào buổi sáng.
==
Sau khi ở bên cạnh nhau, Tống Vy phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản.
Yêu đương là một vấn đề phức tạp, không chỉ liên quan đến hai người mà còn liên quan đến hai gia đình.
Romeo và Juliet cũng vì bị vấp phải sự cấm cản quá lớn từ gia đình nên cuối cùng mới BE, Tống Vy cũng cảm nhận được áp lực đó, chẳng qua là áp lực bị tác hợp quá mạnh của gia đình.
Chuyện này nói ra thì cũng hơi dài, nếu phải kể thì sau khi quen Trình Quý Khoan, cô đã hẹn hò được năm năm.
Tống Vy luôn cảm thấy mình vẫn còn trẻ, nhưng Tống Thứ Phong và Châu Tố Lan lại có hơi gấp, bọn họ mong hai người có thể kết hôn sớm để bọn họ yên tâm sớm một chút và được bế cháu ngoại vân vân.
Về vấn đề này, Tống Vy đã tham khảo ý kiến của Trình Quý Khoan.
Trình Quý Khoan nói: “Anh chưa từng yêu ai khác, em cũng không có, nếu em muốn thì anh có thể chờ thêm hai năm nữa.”
Tống Vy chần chờ: “Vậy anh có muốn kết hôn không?”
Hai mắt Trình Quý Khoan sáng lên: “Nếu anh muốn kết hôn thì em sẽ đồng ý sao?”
Tống Vy hiểu rồi.
Tống Vy không kết hôn ngay, chủ yếu là do cô đã quen với cuộc sống tự do và cảm giác yêu đương cũng khá tốt.
Phải mất hơn một năm, cô mới đưa cuộc hôn nhân vào chương trình cần xem xét. Chỉ là đằng sau câu nói anh bằng lòng chờ thêm hai năm nữa của Trình Quý Khoan có rất nhiều ẩn ý.
Cô tin nếu phải thực sự chờ thêm hai năm nữa, anh nhất định sẽ tham gia các gói cầu hôn khác nhau, có lẽ giống như việc tỏ tình mỗi ngày một lần...
Kết hôn như thế này vẫn tốt hơn.
==
Trong lúc hẹn hò với Trình Quý Khoan, có mấy lần Tống Vy bị mấy người không rõ chân tướng theo đuổi, thậm chí còn có một lần người kia nói năng bừa bãi bảo muốn cướp người với Trình Quý Khoan.
Dù sao cô vừa xinh đẹp vừa giàu có, tính tình cũng khá tốt, gia đình cũng đơn giản, tốt bụng.
Thật sự có không ít người theo đuổi cô.
Bình thường Tống Vy sẽ không để ý mấy loại người này, thật ra cô là một người khá thích ở nhà, không thích tiếp xúc với người lạ.
Nếu bảo cô xây dựng mối quan hệ mới với một người đàn ông xa lạ, sau đó tin tưởng anh ta thì chính là đang làm khó Tống Vy.
Người này không những trực tiếp thách thức Trình Quý Khoan mà còn vô cùng nhiệt tình.
Sau hai tháng, Tống Vy buộc phải nhớ tên, ngoại hình và lời tỏ tình của anh ta.
“Không phải chỉ là em và Trình Quý Khoan quen biết nhau sớm hơn thôi sao? Duyên phận của chúng ta còn sâu hơn.”
“Tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau, nó chỉ đến một cách bất ngờ.”
“Tuy anh không cao bằng anh ta, nhưng chiều cao của anh phù hợp với em hơn, hôn nhau không cần phải nhón chân.”
Nghe vậy, Tống Vy làm rõ: “Đính chính một chút, tôi không nhón chân, đều là anh ấy cúi đầu.”
Người đàn ông sửng sốt: “Vậy anh sẽ bao dung với em hơn, cho em tình yêu, sự tôn trọng và thấu hiểu vô tận.”
Tống Vy: “Phải không?”
Người đàn ông: “Đúng vậy.”
Tống Vy không hỏi anh có sẵn sàng từ bỏ thế giới mà anh lớn lên vì cô để đến một nơi xa lạ chỉ để tìm một người thôi không, thay vào đó cô nhìn Trình Quý Khoan đang đứng bên cạnh, chờ anh bày tỏ lập trường.
Trình Quý Khoan thở dài nói: “Đậu hũ ngọt ăn càng ngon.”
Tống Vy bật cười, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh có nghe thấy không, đậu hũ ngọt ăn ngon lắm.”
Người đàn ông:...???
HẾT