Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Hai người chuyển một số vật dụng xuống núi trước, số còn lại thì để trong biệt thự.

Đường về là ban ngày nên không khó khăn như ngày hôm qua.

Hơn nữa, lần này họ đi xuôi dòng nên khoảng chừng một tiếng nữa hai người sẽ về tới phạm vi của khu dân cư.

Cả hai vừa vác đồ vừa đi chầm chậm xuống, lúc đi tới một tòa nhà ở ven đường, có người phát hiện ra hai người bọn họ, bởi vì không biết Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan ra ngoài lúc nào nên người đàn ông đó lập tức hét lên: “Có thuyền! Có thuyền!”

“Có một chiếc thuyền đang đi về phía khu dân cư của chúng ta!”

Không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, một giây sau cả đám người liền bùng nổ vì háo hức.

Tiếng gọi này gần như ngay lập tức đánh thức toàn bộ khu dân cư, có rất nhiều người dựa sát vào cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng.

“Có phải là thuyền cứu hộ không?”

“Không thể nào? Anh từng nhìn thấy thuyền cứu hộ nào mà chỉ có một chiếc chưa?”


“Nếu thế thì tại sao lại có người đến khu chung cư của chúng ta?”

Trong tòa nhà của Tống Vy, cũng có rất nhiều người dán sát vào cửa sổ.

Vẻ mặt Trình Quý Lịch đầy vui mừng, hai bàn tay nắm chặt lại để kìm nén sự phấn khích.

Ở tầng hai mươi, nét mặt Ngô Tấn rất khó lường, nhất là sau khi nhìn thấy chiếc thuyền cao su đậu dưới tòa nhà, anh ta không thể nào tin nổi.

Sau đó, anh ta cũng vội vàng chạy xuống lầu.

Trên đường đi, anh ta đã gặp Trình Quý Lịch, nhưng vì đang bận tâm đến tình huống ở dưới lầu nên anh ta làm như không thấy.

Trình Quý Lịch cũng không thèm quan tâm tới anh ta.

So với hôm qua, hôm nay mực nước trong khu dân cư đã dâng cao hơn rất nhiều, nhấn chìm toàn bộ tầng bốn.

Cửa sổ tầng năm bị khóa, Trình Quý Lịch vừa thấy Trình Quý Khoan và Tống Vy đã vui mừng vội vàng chạy tới mở cửa sổ.

Nhưng Ngô Tấn lại nhanh hơn cô ấy một bước, anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Trình Quý Lịch: “Cô muốn làm gì?”

Trình Quý Lịch tránh khỏi tay anh ta: “Anh làm gì thế, anh tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, anh không thấy sao?

Ngô Tấn lạnh lùng liếc nhìn bên ngoài, đột nhiên cười lạnh nói: “Mấy người muốn mở cửa sổ cũng được, nhưng phải để lại một nửa vật tư.” Trình Quý Lịch trừng mắt như thể vừa nghe được một chuyệt rất vô lý.

Cô ấy tức giận hét lên thật to: “Anh định ăn cướp à!”

Lúc này, những người khác cũng đã chạy xuống, tất cả đều đang đứng ở cửa cầu thang.


Cả con thuyền đã bị Tống Vy và Trình Quý Khoan dùng bạt che kín, bọn họ cũng không biết trong đó có những gì, nhưng người nào người nấy cũng ghen tị đến đỏ cả mắt.

Ngô Tấn nhìn mọi người nói: “Mọi người, mọi người nói xem bây giờ khó khăn như vậy, nếu bọn họ đã ra ngoài tìm vật tư thì có phải nên đưa cho chúng ta một ít không?”

“Chúng ta nhiều người như vậy cũng chỉ cần một nửa.”

“Đúng vậy, tính ra cũng đâu có quá đáng lắm đâu!”

“Chỉ cần đưa một nửa vật tư này cho chúng ta thì chúng ta sẽ mở cửa sổ ra để hai người họ tiến vào.”

Ban đầu, không có ai đáp lời.

Tận thế mới diễn ra chưa được bao lâu, bọn họ còn đang tự hỏi có nên làm như thế hay không, nhưng nếu không ngăn cản, chẳng lẽ cứ để bọn họ lên lầu vậy sao?

Có cam tâm không?

Nhưng có thể cướp đồ của người khác ư?

Thấy mọi người không có phản ứng, một người ở trong Ủy ban tự cứu có quan hệ tốt với Ngô Tấn ầm ĩ nói: “Đúng! Nếu đã tìm thấy vật tư thì nên giao cho Ủy ban tự cứu của chúng tôi xử lý.”


“Chúng tôi sẽ phân chia công bằng!”

Người dân tầng mười lăm nghiến răng tiến lên một bước: “Họ nói đúng, chỉ cần cho chúng tôi một nửa thôi, chúng ta nên giúp đỡ nhau trong lúc thiên tai hoạn nạn này.”

Càng ngày càng có nhiều người đồng ý.

Trình Quý Lịch cảm thấy ớn lạnh cả người, nắm chặt tay: “Mấy người có biết xấu hổ không? Đây là nhờ anh tôi và Ngưng Ngưng mạo hiểm cả tánh mạng mới tìm được, các người dựa vào đâu mà nói như vậy chứ?”

Ngô Tấn liếc mắt ra hiệu với những người còn lại, sau đó cười lạnh một tiếng: “Vậy thì bọn họ đừng mong đi vào được.”

Trình Quý Lịch còn đang muốn tranh luận, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, lúc này cửa sổ đã bị người bên ngoài đập nát.

Có đứa bé bị dọa sợ đến mức la hét ầm ĩ, phụ huynh của nó vội vàng chạy đến che chở cho con mình.

Vì muốn cản Trình Quý Lịch nên Ngô Tấn đưa lưng gần sát về phía cửa sổ, do đó bả vai của anh ta cũng bị mảnh thủy tinh văng trúng, không biết có bị thương nặng không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận