Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Sắc mặt của người đàn ông kia rất khó coi: “Cái tên hội trưởng Ngô kia sẽ không bệnh c.h.ế.t đó chứ? Tôi thấy thân nhiệt của anh ta càng ngày càng cao, sốt cao không giảm, nếu như chúng ta cứ tiếp tục ở đây có khi nào cũng sốt cao như vậy rồi mất mạng luôn không?”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Sao có thể có nhiều người c.h.ế.t như thế được!”

“Đúng đúng đúng, bây giờ tốt xấu gì cũng có nhà để ở, còn có nhiều đồ ăn như vậy.”

Về phần Ngô Tấn có c.h.ế.t hay không, thì liên quan gì đến bọn họ?

Chết rồi thì càng tốt, bớt đi một miệng ăn, chỉ cần anh ta vừa c.h.ế.t là ném anh ta xuống nước luôn. Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ho dữ dội, tiếng này nối tiếp tiếng khác, giống như dùng búa đập mạnh vào tim, khiến đám người nghe thấy kinh hồn khiếp đảm.

Người vừa lên tiếng trước đó khẽ khóc lóc kể lể: “Mẹ kiếp, ho dữ dội như vậy, sẽ không bị viêm phổi đó chứ? Đây chắc chắn là bệnh truyền nhiễm rồi!”

Bốn người họ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt đều ngập tràn lo lắng bất an.


Lúc này, căn phòng ngủ phía Tây đột nhiên vang lên tiếng của Ngô Tấn: “Có ai không? Một người vào đây đi.”

Lông tơ của bốn người dựng ngược lên, ngay cả người bình thường hay nịnh hót nhất cũng không dám đứng dậy đi vào trong phòng.

Căn phòng đó, rất có thể đã chứa đầy vi rút rồi!

Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rùng mình, ai mà dám đi vào chứ?

Người đàn ông cao lớn vừa mới mở cửa cau mày nói: “Bà kia, chính là bảo mẫu đó, bà mau đi vào xem Hội trưởng Ngô cần gì?”

Ở trên tầng hai mươi này Văn Mai được gọi là bảo mẫu, bà ta chỉ vào mình: “Tôi sao?”

“Không phải bà thì còn ai nữa? Mau lên.”

Người đàn ông cao lớn nói

Văn Mai không cam lòng, vừa rồi mấy người kia nói gì bà ta đều nghe hết cả, rất có thể Ngô Tấn mắc bệnh truyền nhiễm. Căn hộ này chính là nơi Ngô Tấn và đám tay sai “trung thành” của anh ta ở, trước kia ngoại trừ việc giúp Lâm Tử Ngôn trông coi những vật tư còn lại thì Văn Mai còn nấu cơm, giặt quần áo, đun nước và làm mấy việc linh tinh cho bọn họ.

Văn Mai đang ngồi trên mặt đất đứng dậy, nhìn người đàn ông cao lớn, nói: “Hội trưởng Trần, tôi đi vào cũng không sao, nhưng nếu như đi vào lại mang vi rút ra bên ngoài, mọi người không thể trách tôi được.”

Mọi người đều giật mình sợ hãi, đúng vậy, nếu không tiếp xúc trực tiếp với vi rút thì sẽ không sao, chỉ cần có người ra ra vào vào thì sẽ bị truyền nhiễm.


Văn Mai lại nói: “Còn nữa, bây giờ đồ ăn đều ở trong phòng của Hội trưởng Ngô, cũng không biết có dính vi rút không, ngày nào tôi nấu cơm cũng có nguy hiểm, tôi đã lớn tuổi rồi thì không sao, mọi người tuyệt đối không được trách cứ tôi.”

Không ai nói lời nào.

Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, người đàn ông cao lớn được gọi là Hội trưởng Trần khe khẽ chửi một tiếng mẹ nó.

Bên trong phòng ngủ, Ngô Tấn sốt ruột muốn ngồi dậy, khi anh ta nhúc nhích cơ thể thì phát hiện cả người nặng trình trịch, đầu đau như búa bổ, miệng thì khát khô, nhưng không thể nào nhấc người lên nổi.

“Bên ngoài có ai không, tất cả đang làm cái quái gì vậy?”

Mười phút sau, cuối cùng cũng có người mở cửa phòng ra bước vào.

Ngô Tấn nhìn thoáng qua, quả nhiên có bốn người.

Anh ta khó nhọc ngồi dậy khỏi giường: “Cả đám mấy người kéo nhau vào đây làm gì vậy? Mau lấy cho ông đây cốc nước, tôi muốn uống nước.” Nhưng không một ai để ý anh ta.


Ngô Tấn nhướng mày, khi đang định nổi giận thì bỗng phát hiện ra có gì đó không ổn.

Từ tối qua anh ta đã sốt cao, thực sự không còn sức lực để quản đám người

này.

“Dì đâu, không phải tôi bảo bà ta đi xuống lầu đòi thuốc sao, đã về chưa?”

Có người trả lời: “Đã về rồi, nhưng tầng mười tám nhất quyết không đưa thuốc.”

Ngô Tấn đang định nói gì đó nhưng rồi, anh ta phát hiện ra tất cả mọi người đều lấy quần áo làm khẩu trang, còn đứng ở tít đằng xa, xem ra là lo lắng anh ta mắc bệnh truyền nhiễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận