Ngô Tấn thầm cười khẩy, sau đó lạnh nhạt nói: “Được rồi, vậy mấy người đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”
Những người trong phòng nghe vậy liền nhìn nhau, nhưng không một ai đi ra ngoài cả.
Người đàn ông cao lớn được gọi là hội trưởng Trần kia tiến lên phía trước một bước: “Hội trưởng Ngô, bây giờ bệnh của anh nặng như vậy, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, còn việc của hội tự cứu xin anh hãy gác sang một bên.”
Ngô Tấn lập tức nắm chặt cây búa giấu dưới chăn: “Anh có ý gì?”
“Thì chỉ là quan tâm đến sức khỏe của anh mà thôi.” Người đàn ông cao lớn nói: “Chúng tôi cảm thấy mỗi ngày anh đều phải phân phát thức ăn đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của anh, nên những việc vặt thế này sau này cứ để chúng tôi tự làm là được.”
“Hội trưởng Ngô, đồ ăn trong phòng của anh cất ở đâu, ở dưới gầm giường phải không?”
Ngô Tấn liếc nhìn những khuôn mặt ở trước mặt mình, bây giờ anh ta có thể liều mạng chiến đấu, nhưng anh ta không có khả năng g.i.ế.c nhiều người như vậy.
“Ở trong tủ.” Ngô Tấn nói: “Các anh cầm lấy đi, thực ra tôi cũng không có sức lực để quản.”
“Lấy đồ xong thì đi ra ngoài ngay đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của bốn người đó lóe lên bất ngờ, có một tên nhỏ con nhanh chóng chạy đến cái tủ bên kia, tìm được túi đồ ăn lớn ở bên trong: “Ở trong này! Chúng ta mang ra ngoài thôi!”
Những người khác cùng nhau tụ tập lại lấy đồ ăn.
Hội trưởng Trần đột nhiên nói: “Đợi đã.”
Anh ta nhìn Ngô Tấn: “Hội trưởng Ngô, chúng tôi thu gom được bao nhiêu vật tư chỉ có anh biết, người thông minh như anh chắc chắn biết thỏ khôn đào ba hang, không biết những đồ ăn khác anh để ở đâu?”
Ngô Tấn nheo mắt lại, bàn tay siết chặt cây búa giấu dưới chăn.
Một lúc sau, anh ta mới nói: “Ở dưới gầm giường còn có một phần nữa, những chỗ khác thì hết rồi, không tin các ngươi tự mình tìm đi.”
Người đàn ông cao lớn không khách sáo mà nói: “Không nghe thấy lời của Hội trưởng Ngô sao? Mau tìm đi.”
Bốn người cùng nhau bước lên, lục soát tất cả mọi ngóc ngách trong căn phòng, quả nhiên phát hiện ra đồ ăn còn được giấu ở những chỗ khác nữa.
Lục soát toàn bộ căn phòng xong, đến một giọt nước mà cả đám chẳng thèm chừa lại cho Ngô Tấn, họ vui vẻ rời đi.
Ngô Tấn tức đến mức đầu óc choáng váng.
Hơn nữa, anh ta nghe thấy sau khi những người kia đi ra ngoài đã dùng dây xích khóa ngoài cánh cửa lại, có lẽ sợ anh ta chạy lung tung ra ngoài rồi lây bệnh cho mọi người.
Được thôi!
Ngô Tấn tức đến mức suýt hộc máu, nằm trên giường ho dữ dội.
Văn Mai ở bên ngoài nghĩ, bây giờ bà ta đã có thể dễ dàng nắm được hành tung của Ngô Tấn, nhiệm vụ theo dõi này tương đối đơn giản.
Buổi tối, bà ta nhân lúc mọi người đã ngủ say rồi lẻn ra ngoài, lén báo tin tức ở trên lầu cho Trình Quý Khoan.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Quý Khoan lại nói việc này cho Tống Vy.
Tống Vy vẫn đang nghĩ làm thế nào để g.i.ế.c Ngô Tấn:....
Lúc này, bên ngoài tòa nhà đột nhiên vang lên những tiếng hò reo rộn rã, giống như có chuyện gì rất đáng để ăn mừng vậy, Tống Vy và Trình Quý Khoan liếc nhìn nhau, mỗi người chia ra một cửa sổ vội vàng nhìn ra ngoài.
Từ vị trí của bọn họ không nhìn thấy điều gì bất thường, chỉ nghe thấy có ai đó đang hét lên.
“Là cứu viện sao?”
“Nhiều thuyền quá vậy, một hai ba bốn năm sáu, tổng cộng có sáu chiếc thuyền, nhất định là cứu viện rồi!”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Tầng hai mươi.
Nghe thấy tiếng hò reo ở bên ngoài, ánh mắt Ngô Tấn lập tức sáng rỡ lên, cơ thể giống như trong giai đoạn hồi quang phản chiếu, cả người trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ta vội vàng bước xuống giường, đi thẳng đến cửa sổ, khi nhìn xuống bên dưới thì thật sự có thuyền đang đến.
“Tốt quá rồi.” Ánh mắt Ngô Tấn lóe sáng rực rỡ: “Mình không chết, mình sẽ không chết.”
“Ha ha.”