Đồng dạng với Tích Di kể cho anh nghe những gì cô đã gặp phải, Kính Thuần cũng mở lời nói sơ lược hành trình hơn một tháng qua trong mạt thế cho cô nghe, cô đã sớm âm thầm quan sát nhóm người được anh cứu từ trường Đại học, dường như không có gì rắc rối, duy chỉ có một gia đình ba người kia là không được bình thường.
Đó là gia đình của cô gái tên Tự Sinh, em trai gọi Tự Phi, người mẹ Cẩm Liên, Cẩm Liên cũng là người phụ trách nấu nướng cho nhóm của Kính Thuần nói chung, nhìn bà ta trên dưới cũng hơn bốn mươi nhưng được bảo dưỡng khá tốt.
Có hai điểm để Tích Di chú ý đến gia đình ấy, thứ nhất là sự thiên vị giữa hai người con, nhìn thoáng qua thì Cẩm Liên là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, hiểu lòng người, biết cách săn sóc, trong nhóm dường như ai cũng quý mến bà ta, vừa nấu ăn ngon, vừa giỏi quán xuyến lại biết điều, đúng là khó lòng mà ghét nổi.
Nhưng nhìn kỹ một chút, bà ta rất thiên vị người con trai út, cô con gái lớn Tự Sinh xem ra đã chịu uất ức đến quen thuộc, từ những việc nhỏ nhặt nhất cũng phải nhìn sắc mặt mẹ và em trai để cư xử, nói năng.
Thứ hai, Cẩm Liên vậy mà để mắt đến người chú mị hoặc của cô nha.
Tính ra thì bà ta làm vậy cũng khá hợp tình hợp lý, Kính Thuần là người có năng lực, tuổi lại không chênh lệch với bà ta bao nhiêu, bà ta thì góa chồng, Kính Thuần thì độc thân, hà cớ gì không thể?Nhưng nói đi thì phải nói lại, Cẩm Liên cũng không nghĩ đến xem, đây dù sao cũng là mạt thế, bà ta không có dị năng lại còn mang theo hai người con không có dị năng, lấy cái gì để Kính Thuần yêu thương, chấp nhận bảo bọc bà ta chứ? Xem ra kèo này có chút chua, không dễ xơi như vậy.
Huống hồ, bây giờ cô đã xuất hiện, bà ta muốn ngắm đến người cô đang để mắt, Tích Di cũng không nhân nhượng, nếu bà ta an phận thủ thường thì không sao, còn không, đừng trách cô không nói lý lẽ.
Kính Thuần không nhanh không chậm gấp thịt vào bát Tích Di, dường như sợ cô không ăn đủ, bản thân còn không động tới một miếng thịt, nhường hết phần của mình qua cho cô.
Tối nay Cẩm Liên nấu món hủ tiếu xào gà, tay nghề nấu nướng của bà ta rất có hương vị của gia đình, đậm đà vừa ăn, vô cùng đưa cơm, cứ thế xào hai chảo khá to để mọi người chia nhau ăn.
Tích Di ngồi bên phải Kính Thuần, bên trái cô là Kha Chinh và Sính Châu, cô cũng không chỉ lo cho bản thân, gấp cho hai người vài đũa thịt khiến hai người vui vẻ vô cùng.
Vì bát đũa dùng để ăn uống đều là thứ đồ sử dụng một lần, ăn xong cũng không cần rửa ráy, cứ thế chất chồng rồi dùng một mồi lửa thiêu sạch, đây là vì an toàn, tránh trường hợp để lại dấu vết, bị ai đó để mắt.
Kính Thuần hỏi Tích Di muốn ngủ ở đâu, cô liền chỉ tới bên chiếc ghế bành mềm mại trong phòng khách của biệt thự, phòng đã bị mọi người chiếm hết, hơn nữa nếu có chuyện gì hành động cũng bất tiện.
Ban đầu, Tích Di nằm chèo queo trên ghế bành, Kính Thuần ngồi phía đối diện canh gác, nhưng sau đó, Tích Di đưa gương mặt buồn bã nhìn qua: "Chú Kính Thuần, con muốn được nằm lên chân của cha như ngày xưa.
"Kính Thuần thở dài, đành đi qua ghế bành ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng đầu Tích Di dậy, đặt lên chân mình.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấy mắt cô vẫn còn rất sáng, rõ ràng là chưa buồn ngủ liền suy nghĩ một chút, tìm chuyện để nói với cô, sợ cô nghĩ đến cha mẹ sẽ thấy tủi thân: "Hai người bạn kia của con dường như không được khỏe?"Tích Di gật đầu, hai tay ôm ngang thắt lưng Kính Thuần khiến anh có chút giật mình, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, vẫn để yên cho cô ôm: "Kha Chinh bị dì ruột vứt bỏ, lần đầu tiên trông thấy cậu bé con còn tưởng cậu bé bị mù, nhưng không phải, là do bị đánh đến cả người chậm chạp, mắt cũng bị mờ phần nào do quá nhiều thương tích và nhịn đói lâu ngày, nếu không có chút dị năng hộ thân, có lẽ đã không trụ nổi từ lâu.
"Tiếp theo, Tích Di cũng thuật lại hoàn cảnh của Sính Châu, nhưng giọng của cô đã dần trở nên nặng nề, đứt quãng, sau cùng, giọng nói hoàn toàn im bặt, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều vang lên trong đêm tối.
Bầu trời đêm khiến nhiệt độ rất lạnh lẽo, Kính Thuần âm thầm cởi áo khoác trên người khoác thêm lên người cho Tích Di, mặc dù trên người cô đã có một chiếc áo khoác lông.
Gương mặt xinh đẹp của Tích Di thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo len ấm áp của Kính Thuần, mái tóc dài mềm mượt như đã rũ trên người anh, lòng anh bỗng cảm thấy mềm mại, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Một đêm không mộng mị, Tích Di ngủ một giấc dài đến rạng sáng, mặc dù không vì Kính Thuần canh gác mà không có phòng bị, nhưng không cần thức đêm, ngủ thẳng một giấc nên tinh thần vẫn sảng khoái hơn không ít.
Ngay lúc Tích Di định mở mắt thì cô nghe tiếng bước chân đến gần, Tích Di không động, nằm im xem ai đang tiến tới.
"Thuần, sáng nay cậu muốn ăn gì để chị nấu cho cậu nhé.
" Giọng Cẩm Liên dịu dàng vang lên, không hề có vẻ ngái ngủ, Tích Di lợi dụng gương mặt bị khuất sau vạt áo len của Kính Thuần, hé mắt nhìn ra, dáng vẻ bà ta rất sạch sẽ, hai gò má còn mang theo mấy phần phong tình của một người phụ nữ từng trải.
Kính Thuần không đáp lời ngay, anh đưa mắt nhìn Tích Di, thầm nghĩ không biết cô gái trẻ như cô sẽ thích ăn món gì, Cẩm Liên thấy vậy liền hiểu ý, tươi cười: "Mấy đứa nhỏ ở độ tuổi con bé thường rất thích ăn súp rau củ nấu với thịt bằm vào buổi sáng, vừa ấm bụng vừa thông nhuận, có lẽ cháu của cậu cũng thích đấy.
"Kính Thuần gật đầu, không hề có ý nhiều lời với Cẩm Liên, tuy vậy bà ta cũng không có biểu cảm gì không ổn, ngược lại rất thoải mái rời đi chuẩn bị nấu nướng.
Kính Thuần cảm thấy thắt lưng bị ôm chặt, đưa mắt nhìn xuống, Tích Di đã thức dậy từ khi nào, gương mặt xinh đẹp mang vẻ lười nhác, có phần ỷ lại nhìn anh cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng chú Kính Thuần.
""Con không ngủ thêm một chút đi, trời còn khá sớm.
"Bấy giờ, bầu trời bên ngoài vẫn còn đậm hơi sương, mặt trời vẫn chưa vươn mình thức dậy, bốn bề đều bị bóng đêm bao phủ, Tích Di thoáng rụt người: "Con phải dậy rèn luyện, không thể lười biếng.
Sau này chú sẽ có vợ, không thể tiếp tục bảo vệ con nữa.
"Kính Thuần không khỏi bật cười, đưa tay điểm lên mũi cô một cái: "Mới sáng sớm nói luyên thuyên cái gì, chú thế này thì ai mà thèm chứ, có nói thì phải nói đến con.
Trẻ tuổi xinh đẹp lại siêng năng, không chừng chú sẽ có cháu rể sớm.
"Tích Di bỗng cảm thấy mới lạ, từ trước đến nay cô từng nhận được rất nhiều lời khen, nhưng lời khen mang nghĩa tích cực lại có hàm ý tự hào thế này thì đúng là lần đầu tiên nghe thấy, cô bèn hừ một tiếng: "Con không phải đứa ngốc, chú mạnh mẽ như vậy, rất nhiều người để ý, không lẽ chú còn không biết.
"Có điều Kính Thuần dường như không biết thật, bởi căn bản anh không hề để ý tới, từ lúc bôn ba trong mạt thế đến nay đều một lòng muốn tìm gia đình anh trai, mà bản thân anh sống lặng lẽ đã quen, không hề đặt tâm tới chuyện nam nữ.
Hai người nói thêm vài câu, Tích Di liền ngồi dậy đi ra bên ngoài, trên người cô hiện tại phủ đến hai ba lớp áo khoác, căn bản không hề cảm thấy có chút thấm lạnh như mọi khi.
Tích Di khai triển dị năng đôi chút, sau đó nhân lúc không có người hấp thụ tinh hạch nhằm muốn thăng cấp dị năng.
Mỗi lần hấp thụ tinh hạch xong, không lâu sau liền có một nguồn nhiệt ấm nóng, hừng hực trỗi dậy trong bụng Tích Di, lát sau nguồn nhiệt kia tiến lên ngực trái, chậm rãi dung hòa với tinh hạch của cô.
Sau quá trình đó, tinh hạch của cô trong trẻo, sáng lạn hơn không ít, tất nhiên là dị năng cũng sẽ thăng cấp.
Bấy giờ, Tích Di chợt cau mày, cô hấp thụ hết tinh hạch của đoàn đội Tự Sính nhưng chỉ tăng hai cấp, đúng là càng lên cao sẽ càng khó tăng cấp, nhưng Tích Di tự trấn an bản thân, dù sao cũng không nên nóng vội, phải bình tĩnh.
Tuy dị năng của Kính Thuần cao hơn cô nên Tích Di không thể dò xét rõ ràng dị năng của anh thuộc cấp mấy, nhưng dựa theo trực giác của cô thì một thân bản lĩnh kia ít nhất cũng đạt đến đầu cấp tám, mà ở bên cạnh cô, anh không có ý che giấu nên cô liền cảm nhận được anh cũng là song dị năng giả.
Còn về cấp bậc dị năng Tích Di, vì cô có dị năng hệ tinh thần, nếu muốn dò xét dị năng của cô thì ít nhất phải hơn cô ba cấp bậc mới có thể dò xét ra, hoặc giả người nào đó có dị năng hệ tinh thần thì bằng cấp bậc với cô là được.
Bấy giờ, Kính Thuần cảm nhận được dị động của dị năng liền chạy tới xem xét, thấy Tích Di đang rèn luyện dị năng hệ phong liền yên tâm, tiến tới hướng dẫn cho cô.
Dù sao Kính Thuần cũng là nam chính, Tích Di thử trao đổi với anh một chút liền cảm thấy hào quang của nam chính không phải dạng vừa, tùy tiện nói mấy câu đã nói ra được mấy chiêu thức mới, hơn nữa phân tích dị năng hệ phong vô cùng triệt để, ngay cả ngẫm nghĩ cũng không cần.
Tích Di cắn răng, nếu vậy, chắc hẳn hào quang của nữ chính cũng rất mạnh, nhưng không sao, miễn cô ta đừng động đến cô là được, còn không dù hào quang mạnh mẽ nhường nào, cô đều sẽ khiến cô ta vạn kiếp bất phục.
Càng lên cao càng khó tăng cấp dị năng, nếu chỉ dùng tinh hạch thì sẽ tốn khá nhiều thời gian vì không phải lúc nào cũng có tinh hạch để dùng, vẫn là nên chiến đấu với zombie nhiều hơn, vừa có thêm kinh nghiệm thực chiến vừa có cơ hội tăng cấp.
Vì vậy, Tích Di liền nói với Kính Thuần cô muốn tiến vào trung tâm thương mại và bệnh viện của thành phố này, Kính Thuần nghe xong liền nói anh sẽ đi cùng cô, cô nhún vai, không tỏ ý phản đối.
Còn đám người đương nhiên sẽ ở biệt thự, đưa họ đi theo cũng không để làm gì, đám người nghe vậy cũng đồng ý.
Hôm nay, cuối cùng Bella đã tỉnh lại, đặc biệt muốn cảm ơn Tích Di nên Sính Châu đã dìu cô ta qua.
Súp rau củ nấu với thịt bằm mà Cẩm Liên nói đích thị rất thích hợp để ăn vào buổi sáng, Tích Di liếc mắt qua, người vui vẻ nhất còn không phải là con trai út của bà ta sao? Ăn đến là vui vẻ, còn Tích Di hoàn toàn không chạm tới, cô không thích ớt chuông.
Cẩm Liên liên tục nói xin lỗi, còn nói cô muốn ăn gì sẽ đi nấu ngay lập tức.
Người khác nhìn vào, không biết rõ còn tưởng Tích Di kén cá chọn canh, những tiểu tiết này cô lười để tâm, có điều cô không thích bị kẻ khác tính toán, Cẩm Liên này thật sự không phải người phụ nữ đơn giản, có lẽ gừng càng già càng cay đi.
.