Trên đường đến thành phố biển bên cạnh, nhóm Tích Di bị lũ zombie biến dị tập kích khá nhiều lần.
Theo thiết lập của tác giả, về zombie biến dị, sẽ được phân chia thành năm cấp bậc, theo cấp bậc càng cao, zombie biến dị sẽ càng giống với con người, điều đáng sợ là zombie biến dị cấp năm sẽ có dáng vẻ y hệt con người, nếu lẫn vào một đoàn người nhất định không thể nhìn ra đâu là người, đâu là zombie.
Nhưng suy cho cùng nó vẫn là zombie, chỗ khác biệt của zombie biến dị cấp năm với con người đó là nó không thể nói.
Một đường di chuyển lần này, Tích Di không tự thân hành động, bên cạnh cô còn có Sính Châu là newbie, cần cô hướng dẫn, có điều cô ta khiến Tích Di khá kinh ngạc, thực ra Sính Châu khá thông minh, những điều cô sơ lược qua một lần, cô ta liền ghi nhớ vanh vách.
Thêm nữa, kỹ năng nấu nướng của Sính Châu quả thật không tồi, vì thế trong lòng Tích Di xem như có chút an ủi.
Thời điểm chiếc SUV đến bờ biển, dị năng của Tích Di cũng thăng cấp, mỗi dị năng thăng một cấp, tâm trạng cô khá tốt, đôi mắt to long lanh như hút hồn người đối diện, không còn thâm sâu tựa đầm lầy không đáy như bình thường.
Sính Châu đỡ Kha Chinh xuống xe, hai người cùng phóng tầm mắt nhìn ra mặt biển.
Muốn đến được thành phố biển phải mất vài tiếng đồng hồ, bọn họ di chuyển từ lúc trưa, hiện tại đã là xế chiều, ánh dương dần khuất bóng, mây trên trời nhuốm màu cam đỏ, trông lại có chút buồn man mác.
Tích Di không nhanh không chậm nện bước xuống bãi cát, mặt trời đang ngự tại nơi đường chân trời như một quả cầu lửa sắp bị thủy triều nhấn chìm, mùi gió biển mang một hương vị riêng biệt khiến tâm trạng con người thư thả không ít, tiếng sóng biển rì rào như một khúc nhạc hòa ca quét sạch âu lo nơi thâm tâm.
Cát dưới chân bị Tích Di dẫm đạp, tạo nên hình thù những bước chân lẻ loi, nhưng lúc này Sính Châu và Kha Chinh nắm tay nhau, cứ thế sải bước phía sau Tích Di, sự lẻ loi vì vậy bị đánh tan trong vô hình.
Tích Di quét mắt về dải bước chân loạn xạ trên mặt cát của ba người, đời trước, cô và Phỉ Khuyên bị tổ chức Z bắt cóc về, cùng nhau trưởng thành, cùng nhận phạt, cùng nhận thưởng, cùng nhau thoát khỏi nơi huấn luyện, do đó cô xem cô ta là người thân thiết nhất, thứ gì cũng nguyện ý nhường nhịn, chung quy không muốn người thân thiết nhất của mình chịu ủy khuất.
Có không dưới một lần, Phỉ Khuyên nũng nịu với cô, muốn cô nhường nhiệm vụ một hai sao cho cô ta, Tích Di cũng chẳng hề tính toán, không nói một lời liền nhường nhiệm vụ dễ qua cho cô ta, còn mình nhận lấy nhiệm vụ năm sao - nhiệm vụ khó nhất.
Còn những thứ như váy vóc, phấn son, trang sức… cô đều đặt cô ta lên trên cảm nhận của bản thân, chỉ cần cô ta nói một chữ thích, cô chưa từng nói một chữ không.
Những tưởng rằng trao chân tình sẽ nhận lại được chân tình, nhưng cô đã nhầm to, vốn dĩ trên đời này, chúng ta không thể ép buộc một người đối xử tốt với chúng ta bởi vì chúng ta đã đối xử tốt với họ, sự nguyện ý của mình không hề liên quan đến thâm tâm của người khác.
Từ nhỏ tới lớn, Tích Di luôn ép bản thân phải mạnh mẽ, ép đến mức cô tự huyễn hoặc được rằng cô không biết yếu đuối là thứ gì.
Đáng lẽ cô nên nhận ra đạo lý cho và nhận đó sớm hơn, nhưng có chăng, bởi thiếu thốn tình cảm từ nhỏ khiến cô tự lừa mình dối người, Phỉ Khuyên không như vậy, cô là không muốn thừa nhận sự chân thành của mình bị người khác xem như cỏ rác.
Tích Di mở nắp hũ tro cốt đang ôm trong lòng, từng nắm tro được cô rải xuống nơi biển sâu, ánh mắt điềm tĩnh của cô như có tia gì đó khác lạ, nhưng Sính Châu đứng bên cạnh không thể nhìn thấu đó là cảm xúc gì, bởi Tích Di giấu quá sâu.
Bỗng dưới biển truyền đến âm thanh kỳ lạ, Tích Di tranh thủ rải xong tro cốt trong hũ, chắp tay vái lạy ba lần rồi híp mắt nhìn chằm chằm vào vùng biển vừa có dị động.
Dưới biển dường như có thứ gì đang bơi, sóng nước bên trên lay động kịch liệt, văng tung tóe cả một mảng, nhưng không ai nhìn ra được thứ đó là gì, có hình dạng ra sao, cho tới khi thứ đó bơi đến bờ biển, Sính Châu và Kha Chinh liền bị dọa tới mức há hốc miệng.
Thứ đó có hình dáng con người, nhưng làn da mang màu xanh nước biển, bên trên lớp da có nơi bị thối rữa, có nơi phồng rộp, chung quy toàn thân không có vùng da nơi nào là lành lặn, tay chân có màng bơi căng giữa các ngón y hệt như loài ếch, phần đầu không tròn như đầu người mà bị dẹp về phía trước, nhìn khá giống một hình ngũ giác.
Sính Châu sợ đến tay chân run rẩy, Kha Chinh nuốt một ngụm nước bọt, quay sang nhìn Tích Di: "Chị… chị ơi… đây là zombie nhái biến dị đúng không?"Tích Di gật đầu, theo thông tin Kha Chinh cung cấp thì đúng là vậy, cô liếc nhìn gương mặt không còn giọt máu của cậu, cô đưa tay xoa xoa đầu Kha Chinh: "Cô Châu đưa Kha Chinh lên xe, chờ tôi một chút.
"Sính Châu nhìn ba con zombie nhái biến dị phía trước, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, cô ta gật đầu với Tích Di, để lại hai chữ cẩn thận, dùng dị năng di chuyển thật nhanh đưa Kha Chinh về xe.
Tích Di biết Sính Châu do dự điều gì, vì có tới ba zombie nhái biến dị nên Sính Châu muốn chiến đấu cùng cô, nhưng ngẫm lại, thực lực hiện tại của cô ta là có lòng nhưng không có sức, nếu ở đây chỉ làm Tích Di thêm vướng tay vướng chân.
Tích Di rút Gerber Mark II ra, phát động dị năng hệ tinh thần để kìm hãm tốc độ của ba con zombie nhái biến dị, chân tay linh hoạt nhanh chóng tiến đến cắt đầu bọn chúng.
Tuy Tích Di đã dùng dị năng hệ tinh thần để giảm tốc độ tấn công của bọn chúng, nhưng thân là zombie biến dị, thực lực của bọn chúng cũng không tồi, vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế, ra đòn nhào tới nhằm muốn cào nát người cô.
Tích Di vừa cắt đầu một con zombie nhái biến dị đầu tiên, nhanh nhẹn nghiêng người tránh đòn tập kích của con zombie nhái biến dị thứ hai, bàn tay có màng bơi bầy nhầy và móng vuốt sắc nhọn lướt ngang mặt Tích Di khiến ngọn lửa trong lòng cô bùng lên, cô phải làm thịt hết ba con zombie nhái biến dị này, sau đó bổ đầu bọn chúng, moi ra tinh hạch.
Tích Di nhân lúc con zombie nhái biến dị thứ hai tấn công hụt, trở tay cầm lấy Gerber Mark II đâm thẳng vào ngực nó, giơ chân đạp thật mạnh một phát khiến nó ngã ngửa về phía sau, Gerber Mark II của cô cũng kề tới sát cổ, vung tay chém nó rơi đầu.
Com zombie nhái biến dị thứ hai thấy vậy định bỏ chạy, zombie biến dị đều có chút ý thức chứ không giống lũ zombie đơn (zombie bình thường) chỉ biết lắc lư chạy tới đòi ngoạm lên cổ người ta.
Nhưng Tích Di không cho nó cơ hội đó, ánh mắt sắc bén của cô trừng về phía nó, cả cơ thể zombie nhái biến dị lập tức ngay đơ, cô không chần chờ, đạp chân xuống lấy đà, phóng về phía trước chém bay đầu nó.
Tích Di ngã xuống bãi cát, cô không đứng dậy ngay mà nằm thở một lượt, chưa đầy mười lăm giây sau cô liền bật dậy, bắt đầu thu thập tinh hạch.
Ba con zombie nhái biến dị này không có dị năng, tinh hạch cũng không phải quá cao cấp, do đó Tích Di không định sử dụng ngay, cô muốn đợi đúng thời điểm sẽ dùng, khi đó có thể kích phát dị năng thăng cấp dễ dàng hơn.
Cho tới hiện tại, Tích Di cũng tìm ra được ưu điểm của dị năng hệ phong, đó là khi cô chiến đấu, chỉ cần thi triển dị năng hệ phong, máu của lũ zombie nhất định không thể văng đến người cô, đối với một người thích chưng diện như Tích Di mà nói, ưu điểm này khiến cô hài lòng vô cùng.
Lúc Tích Di mở cửa xe ngồi vào thì Sính Châu và Kha Chinh đều đồng loạt nhìn cô.
"(≧∇≦*)"Tích Di: "(⊙_☉)"Thần sắc Sính Châu đầy vẻ ngưỡng mộ, thoáng một cái nắm chặt lấy tay Tích Di: "Cô giỏi quá!"Kha Chinh cũng bật ngón cái: "Không sai, chị quá ngầu luôn, đi theo ôm đùi chị chính là quyết định đúng đắn nhất đời em.
"Sính Châu ho khan, sao lại nói huỵch toẹt ra như vậy chứ, cậu bé bốn tuổi này rất kỳ lạ, cô ta luôn không thấy cậu có dáng vẻ của một đứa bé cần phải có, mà không phải mỗi Kha Chinh, ngay cả Tích Di cũng thâm sâu, bí ẩn.
Có điều Sính Châu hiểu mình không cần tò mò, ai cũng đều có bí mật riêng, đây lại là mạt thế, có bản lĩnh để sống sót mới quan trọng, những thứ khác không nên quan tâm quá nhiều.
Điểm này Tích Di cũng thấy rõ, Sính Châu là người thông minh lại biết điều chứ không phải thuộc kiểu người khôn lỏi, chỉ biết nghĩ cho bản thân rồi trở nên hồ đồ, điều này khiến Tích Di rất hài lòng.
Tối qua cô không nghỉ ngơi được bao nhiêu, vì nghỉ ngơi ở không gian mở như khu nghỉ dưỡng nên tâm trí luôn bị kéo căng, đề phòng bất trắc: "Tìm trạm xăng rồi đậu ở một góc khuất nào đó, đừng đậu ngay trạm xăng.
Cô Châu lái xe đi, tôi nghỉ ngơi một chút, hai người không nên ra khỏi xe, có chuyện gì thì kêu tôi.
"Sính Châu mở cửa lên chỗ tay lái ngồi xuống, có chút ngập ngừng: "Cái đó, Di à, cô có thể gọi tên tôi bình thường thôi, không cần phải khách sáo như vậy, tôi thật sự không có…"Ngay cả mắt Tích Di cũng không mở, nhẹ nhàng ngắt lời Sính Châu: "Ừ, Châu, lái xe đi.
"Mặt Sính Châu đầy vẻ tươi cười, Kha Chinh cũng quay lên cười híp mắt với cô: "Chị đừng lo, chị Di thực ra rất tốt, chỉ là ở mạt thế cần phải đề phòng người khác, miễn chị không có ý xấu là được.
"Thần sắc Sính Châu có chút quái dị, một đứa nhỏ bốn tuổi nói những lời này, giọng điệu non nớt kia, cô ta khó lòng lơ đi, thâm tâm cảm thấy có chút lo lắng: "Chinh này, chị không có mục đích gì xấu cả, chỉ đơn giản là muốn sinh tồn mà thôi, cũng không phải người lấy oán báo ơn.
Có điều em như vậy! khi có người ngoài không nên biểu lộ ra, sẽ rất nguy hiểm.
"Kha Chinh cười khanh khách, áp giọng xuống, cậu sợ làm phiền đến Tích Di đang nghỉ ngơi bên cạnh: "Chị đừng lo, nếu đã không theo lẽ thường thì đạo lý đó em hiểu rõ, chủ yếu hiện tại chị đã đồng hành cùng em và chị Di, em cũng không thể im ỉm với chị mãi.
"Sính Châu cười ngượng ngùng: "Chị không có ý nói gì em đâu, chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi, đừng giận chị nhé.
".