Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối


Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong rồi, Kỳ Dụ Văn đã cùng quản gia trở về nhà họ Kỳ, lấy tài liệu ôn tập của Kỳ Dụ Tinh, sẵn tiện cũng nói chuyện một chút với ông bố Lâm Hoa Nguyên.
Lúc đó, Lâm Hoa Nguyên đang ngồi ở trong sân, vừa hút xì gà vừa xem tạp chí.

Khi cả nhà từ trên xuống dưới đều bận rộn, ông ta càng có vẻ hết sức ung dung thảnh thơi nhàn hạ.
"Bố."
Lâm Hoa Nguyên quay đầu nhìn đến, thấy là Kỳ Dụ Văn thì thoáng cười một cái, chẳng thấy được sự vui sướng khi nhìn thấy con gái bao nhiêu: "Con có chuyện gì?"
"Hôm qua, bố với Kỳ Dụ Tinh......"
Gương mặt mang nụ cười kia của Lâm Hoa Nguyên bị sự u ám thay thế trong nháy mắt, có điều vẫn trông có vẻ không đáng sợ.
Hồi trẻ, Lâm Hoa Nguyên chính là một người đàn ông đẹp trai rạng ngời, hiện tại bây giờ đã có tuổi, cũng không có vẻ già.

Cho dù trên mặt không có làm bất cứ biểu cảm gì, mặt mày lại bày ra nét cười ôn hòa như cũ.
"Con muốn đến trách móc bố đã mắng Dụ Tinh à?"
"Đương nhiên không phải."
Kỳ Dụ Văn đã tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Ở trước mặt bố, cô ấy cũng sẽ không thu vén lại vẻ mặt uy nghiêm lạnh nhạt của mình, khép hai chân lại, nghiêng về một bên: "Chỉ là ngày mai thì Kỳ Dụ Tinh phải thi đại học rồi.

Năm ngoái, chính là bởi vì ngài đã làm ầm một trận với Kỳ Dụ Tinh mới làm em ấy bỏ thi.

Nếu năm nay chuyện cũ tái diễn, thì cũng không biết mẹ sẽ làm thế nào."
Lâm Hoa Nguyên lại thoáng hút một ngụm xì gà, khói mờ lượn lờ nhất thời che chắn mặt ông ta, mãi đến khi làn khói tản ra, mới nghe ông ta nói: "Bỏ thi thì bỏ thi, nhà họ Kỳ cũng không phải không nuôi nổi một kẻ bỏ đi."
Giữa mày Kỳ Dụ Văn nhíu lại, ánh mắt nhìn vào Lâm Hoa Nguyên đã mang lên sự hung ác.

Chính là bởi vì như vậy, cô ấy mới coi thường bố mình, hận không thể không nể nang nữa liền lúc này.
Hồi trẻ, Lâm Hoa Nguyên bị Lâm Hoa Khôn đè nén ở nhà họ Lâm, sau khi ở rể nhà họ Kỳ thì bị Kỳ Tử Đồng xem thường.

Mà Lâm Thiên Nguyên cùng Kỳ Dụ Văn ở thế hệ tiếp theo, từ nhỏ đã thể hiện năng khiếu hơn người.

Từ trên xuống dưới ở nhà họ Kỳ nhà họ Lâm toàn là nhân trung long phượng (người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường), Lâm Hoa Nguyên bị làm nền đến mức có vẻ vô dụng vô cùng.

Vì vậy dẫn tới ông ta đã có thái độ tiêu cực, thậm chí muốn kéo Kỳ Dụ Tinh xuống nước.
Ông ta, với một cách bệnh hoạn, cho rằng trong nhà không thể chỉ có một kẻ vô dụng như ông ta, cho nên ông ta vẫn luôn dung túng Kỳ Dụ Tinh, muốn để cho cô bé trở thành kẻ vô dụng giống như ông ta, như vậy thì ông ta có thể lừa mình dối người mà cho rằng, kẻ vô dụng không phải chỉ có một mình ông ta.
"Nếu đã như vậy, từ hôm nay trở đi Kỳ Dụ Tinh liền chính thức dọn ra khỏi nhà họ Kỳ."
Nói xong câu đó, Kỳ Dụ Văn liền đứng dậy rời đi mất.
Lâm Hoa Nguyên cười khổ, một lần nữa cầm một điếu xì gà châm lên, ngân nga ra vài câu hát dân ca từ trong miệng, truyền vào trong tai Kỳ Dụ Văn còn chưa đi xa.
Kỳ Dụ Văn bắt đầu hối hận rằng vì sao trước kia cũng không để ý tới Kỳ Dụ Tinh, càng hối hận vì sao phải làm 'người quản lý' (*), vứt Kỳ Dụ Tinh cho một ông bố muốn nuôi dạy con gái thành đồ vô dụng.
(*) Ở đây là: 甩手掌柜, vừa ý chỉ người đầu tư/quản lý/điều hành, ngồi sau bàn/ngồi tít đằng sau; vừa có ý bảo chỉ những người ngồi một chỗ sai biểu mà không động tay vào đích thân làm.

(theo baidu)
Lúc rời khỏi nhà họ Kỳ, đột nhiên quản gia xoay người nhìn nhà họ Kỳ to như kia, rồi cảm thán một tiếng: "Về sau, trong nhà này chỉ còn ngài Lâm rồi."
Bước chân của Kỳ Dụ Văn tạm dừng, Kỳ Tử Đồng là người tham công tiếc việc, thường xuyên ở công ty hoặc là nhà gần quanh công ty, hiếm khi về đến nhà.
Mà cô ấy gần như ở căn nhà nhỏ kia cùng Vu Cửu.

Sau này, ngay cả Kỳ Dụ Tinh cũng muốn dọn khỏi cái nhà này.

Một gia đình đàng hoàng, lại có bộ dáng chia năm xẻ bảy.
"Đi thôi."
Kỳ Dụ Văn ngồi trên xe mình mà rời đi.

Khi lái ra từ nhà họ Kỳ, thì lướt qua trong thoáng chốc với một chiếc xe quen thuộc.

Kỳ Dụ Văn với trí nhớ hơn người, nhớ rõ được đó là xe của Lăng Nguyệt, mẹ của Lâm Thiên Song.
"Vì sao bác gái lại xuất hiện ở chỗ này?"
Quản gia ngồi cạnh ghế lái, đương nhiên cũng đã thấy được chiếc xe kia.

Ông ấy không có trả lời Kỳ Dụ Văn, chỉ coi đó là một câu tự lẩm bẩm của cô ấy.

Kỳ Dụ Văn không định bỏ qua vấn đề này, lại hỏi quản gia: "Chú Đường?"
Quản gia có hơi bứt rứt tí, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện hôm nay lại bị Kỳ Dụ Văn bắt gặp được như vậy, càng không nghĩ tới Kỳ Dụ Văn sẽ đào tận gốc, hỏi đến cùng.
"Cô cả à, chờ một lát tôi nói với cô."
Kỳ Dụ Văn biết đây không phải một chuyện đơn giản, bèn thả lỏng eo lưng, lẳng lặng chờ đợi.
Xe dừng lại ở cửa nhà mới của Kỳ Dụ Tinh, nằm ngay gần công ty, cách nhà riêng của Kỳ Tử Đồng cùng Kỳ Dụ Văn hay ở đều không xa, vừa khéo nằm ở trong đó.
Thừa dịp khi người làm đi vào thu dọn quét tước, quản gia cùng Kỳ Dụ Văn đứng dưới một cái cây ở bên ngoài, cái cây cao lớn che chắn đi ánh mặt trời đến từ hướng Đông.
Hiện tại là 9 giờ sáng, ánh nắng không gắt, nhiệt độ bên người lại không thấp.

Kỳ Dụ Văn cảm thấy không thoải mái, vén tóc dính ở trên cổ lên, lật toàn bộ ra sau người.
Quản gia xót cho Kỳ Dụ Văn, bèn tính nói ngắn gọn: "Bà Lăng cùng ngài Lâm có tình riêng."
"???"
Kỳ Dụ Văn cau chặt mày.

Cho tới bây giờ, cô ấy chỉ cho rằng tình cảm của bố mẹ chỉ là vô cùng lợt lạt, nào ngờ đâu thế mà đã tới nỗi kiểu này rồi.
Chuyện lớn như vậy, quản gia lại có thể sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt như thế nói ra, xem ra chuyện này cũng không phải việc một sớm một chiều.
Kỳ Dụ Văn cảm thấy không thể hiểu nổi, rồi tức cuồn cuộn mà cười: "Mẹ tôi biết không?"
"Tất nhiên là bà chủ biết được, chỉ là không muốn quan tâm mà thôi.

Có lẽ là bà chủ muốn chiếm giữ lợi thế đạo đức, không những có thể đổi lấy một sự yên ổn, sau này có bàn ly hôn thì cũng có thể có đầy đủ tự tin."
Năm đó, Lâm Hoa Nguyên là vào nhà họ Kỳ ở rể, vốn chính là ở vào vị trí dưới cơ.

Kỳ Tử Đồng từ trước đến nay tự trọng cao, sẽ không cho phép phơi bày chuyện xấu trong nhà, càng không muốn lỡ như sau này, sau khi ly hôn làm ảnh hưởng tiêu cực quấn lấy bản thân.
Đến giờ, Kỳ Dụ Văn không thể hiểu nổi vì sao lại có chuyện nên duyên kỳ quái như vậy giữa Kỳ Tử Đồng và Lâm Hoa Nguyên.
Không thể nào là tự do yêu đương, Kỳ Dụ Văn chưa bao giờ cảm nhận tình yêu nào giữa bố mẹ mình, dẫu chỉ là một chút.
Nhưng nếu là việc kết hợp để mạnh càng thêm mạnh giữa các gia tộc, thì cũng nên là Lâm Hoa Khôn cùng Kỳ Tử Đồng.

Mặc dù vậy, dẫu cho là Lâm Hoa Nguyên nên duyên cùng Kỳ Tử Đồng, thì dòng họ lớn thế kia như nhà họ Lâm sao lại có thể vứt bỏ tôn nghiêm, để con trai vào ở rể nhà họ Kỳ với địa vị tương đương.
"Bác Lâm biết chuyện này chứ?"
"Bên kia thì tôi cũng không biết được.

Có điều, tôi đoán là không biết đâu.

Năm đó bà Lăng là leo lên từ thân phận kẻ thứ ba, giám đốc Lâm cùng ông cụ Lâm vốn chướng mắt bà ta.

Nếu như bị bọn họ biết chuyện bà Lăng ngoại tình với ngài Lâm, tất nhiên sẽ khiến bà Lăng cuốn gói ra khỏi nhà."
"......"
Tâm trạng của Kỳ Dụ Văn vô cùng phức tạp, vốn tưởng rằng chuyện bê bối gia tộc sẽ không xuất hiện ở nhà mình, chưa từng nghĩ rằng chung quy là cô ấy đã quá tự tin.
Trên đường ngồi xe đi công ty, Kỳ Dụ Văn nhấn mở WeChat, liền nhìn thấy tin nhắn hôm qua Qua Kim Vũ gửi tới, tâm trạng xấu vừa rồi lập tức tiêu tan.
Kỳ Dụ Văn nhấn mở tấm ảnh kia.

Phóng to rồi lại phóng to, toàn bộ ánh mắt tập trung ở đỉnh đầu hơi nhếch lên của Vu Cửu, đường cong góc cằm cùng đoạn giữa vai và cổ làm hô hấp của Kỳ Dụ Văn chợt đơ lại, đáy lòng thoáng nổi lên một nỗi ham muốn quỳ trên người Vu Cửu, xé rách quần áo của cô, khẽ vuốt đường cong thân thể của cô...
Kỳ Dụ Văn ngược lại khóa điện thoại, dán ảnh chụp như vậy lên? Vậy cô ấy không cần sinh sống làm việc nữa.
——
Lúc này, Vu Cửu đang học trong lớp, Kỳ Dụ Tinh cùng Lăng Thập ngồi bên người, đứa trái đứa phải.

Một đứa thì nằm bò ra ngủ, một đứa đang làm đề thi đấu vật lý, mà Vu Cửu ngồi ở giữa thì đang cầm di động chơi game âm nhạc (vd: Cytus, Piano Tiles,...).
Lúc chơi đến sắp kết thúc, một tin nhắn bắn ra ở phía trên di động đã phân tán sự chú ý của Vu Cửu, chuỗi combo liên tục đã đứt lập tức.
"......"
Phắc! Thứ *** đâu ra vậy!
Vu Cửu ngồi đấy bình tĩnh tâm tình, sau khi rời khỏi trò chơi thì nhấn mở tin nhắn.

Là từ một dãy số xa lạ gửi tới, có điều xem nội dung cũng biết là ai.
—— Chị Vu Cửu bấm chấp nhận yêu cầu (kết bạn) WeChat của em một chút được không?
Vu Cửu lạnh lùng hừ một tiếng ở trong lòng, nhấn vào WeChat, quả nhiên thấy tin nhắn xác nhận do Lâm Thiên Song gửi tới, sau đó nhấn chấp nhận.
Rất mau, Lâm Thiên Song gửi qua một tin nhắn: 【 Chị Vu Cửu ơi, chị đang ở đâu vậy? 】
Vu Cửu trả lời: 【 đang học ở trường đây, làm sao vậy? 】

Lâm Thiên Song: 【 không có gì, chỉ là hỏi một chút.

A! Em nhìn thấy chị Dụ Văn tới rồi, tạm thời không tán gẫu nữa nha! 】
Vu Cửu thoáng cười, gửi qua một cái biểu tượng cảm xúc rồi liền rời khỏi giao diện trò chuyện.

Sau đó trông thấy có một chấm đỏ chỗ vòng bạn bè, bèn nhấn vào trong coi thử.
Thế mà là do Kỳ Dụ Văn đăng!
Còn là hình chụp cô và Kỳ Dụ Văn ở bệnh viện ngày hôm qua!
Chỉ có một tấm ảnh chụp, không có bất kì dòng chữ gì kèm theo, số người mà WeChat cá nhân của Kỳ Dụ Văn kết bạn có thể xòe tay đếm, phía dưới chỉ có một người bình luận, chính là Kỳ Tử Đồng.
—— "Ừm."
Ừm? Ừm là có ý gì?
Vu Cửu càng lúc càng nhìn không thấu đôi mẹ con này rồi, đây là đang làm gì?
Cô cắn môi dưới, môi bị răng cắn vào một chút, theo đó cũng đã bình luận một câu: Nam khoa! (khó nuốt/khó thấm/không có tia lửa (cặp đôi), là từ lóng chuyên dùng trong giới fangirl)
Vừa mới gửi lên, liền nhớ tới Lâm Thiên Song là bạn chung của hai người, chắc chắn sẽ nhìn thấy bình luận của mình, liền lập tức xóa đi.
Mới vừa xóa bỏ, tin nhắn phản hồi của Kỳ Dụ Văn trong vòng bạn bè đã gửi qua đến: Thật ngọt (cuốn hút).
Vu Cửu: "......"
Kỳ Dụ Tinh ở bên cạnh không biết đã tỉnh từ khi nào, cô bé đã thấy được vòng bạn bè của Kỳ Dụ Văn, cũng vừa lúc thấy được bình luận mà Vu Cửu xóa bỏ rồi.
Giáo viên trên bục giảng vừa tuyên bố tan học, thì liền thoáng đụng vào Vu Cửu, đặc tính em bé tò mò hiển linh: "Chị ơi, 'nam khoa' và 'thật ngọt' là có ý gì ạ? Hai từ này có liên quan sao?"
Vu Cửu thoáng khựng lại, cái này nên giải thích thế nào? Trên thế giới này lại có loại người không biết cái ý nghĩa này? Kỳ Dụ Văn cũng biết luôn!
Lăng Thập vừa làm đề vừa nói: "Ngọt mà chị nói, thông thường dùng cho cp (cặp đôi)......"
Sau khi giải thích một phen, Kỳ Dụ Tinh đã hiểu, lập tức đi bình luận một câu vô vòng bạn bè của Kỳ Dụ Văn: Nam khoa!
Chưa được mấy giây, bình luận này đã bị Kỳ Dụ Văn xóa bỏ.

Kỳ Dụ Tinh lại bình luận liên tục mười mấy cái "Nam khoa", sau đó không cái nào may mắn thoát được, bị xóa toàn bộ.

Lúc sau bình luận nữa, thì Kỳ Dụ Tinh đã bị Kỳ Dụ Văn hủy bỏ kết bạn.
Kỳ Dụ Tinh chẳng ngờ rằng Kỳ Dụ Văn thế mà chơi không đẹp như vậy: "Chị Vu Cửu ơi, Kỳ Dụ Văn xóa em rồi! Chỉ bởi vì em đã bình luận 'nam khoa'."
Khóe môi Vu Cửu thoáng giật giật một chút.

Kỳ Dụ Văn đúng là nhỏ mọn, cũng không nghĩ tới còn cái màn có người lại 'bình luận khống chế' (*) vào vòng bạn bè thế kia, thật là ấu trĩ quá rồi.
(*) Khống bình (控评): spam liên tục để đẩy nội dung muốn che đi xuống dưới, hành động thường dùng của fan trong C-biz khi thần tượng có tin đồn xấu/bất lợi.
"Không sao, đến lúc nào đó thì cô ấy sẽ thêm em về lại."
Ngày mai chính là ngày trọng đại - thi đại học.

Nhân dịp tan học, lớp trưởng đi đến trước bàn ở bục giảng thông báo rằng hai ngày kế, trừ phi tình huống đặc biệt, bằng không thì không cho phép ra khỏi trường, bạn học ở ngoài trường (không ở ký túc xá) cũng cần phải ở trong trường trong suốt thời gian thi.
Vu Cửu chống cằm, chẳng lưu ý về thông báo này.
Lại học một tiết nữa thì giờ học của hôm nay liền kết thúc xong.

Lăng Thập đi lớp luyện thi của cô bé, Vu Cửu thì dẫn theo Kỳ Dụ Tinh rời đi.
Lúc đi ngang qua sân trường, nhìn thấy một đoàn phim đang quay phim dưới sân bóng rổ ở sân trường, rất nhiều học sinh vây quanh chung quanh, Vu Cửu đã loáng thoáng nghe thấy tên của Lương Dư Kha.
Vu Cửu giương mắt nhìn qua đến, xuyên qua đám người, đã đối diện với ánh mắt Lương Dư Kha.

Trên mặt Lương Dư Kha trang điểm nhẹ, mái tóc dợn sóng được duỗi thẳng, được xõa tung ở sau người, trên người mặc một chiếc áo ngắn lửng hở rốn, thân dưới là một chiếc váy ngắn, hai cánh tay thon dài ngoan ngoãn dán ở bên người, thoạt nhìn nhỏ hơn đến mấy tuổi so với thường ngày.
Vẻ mặt Vu Cửu không thay đổi, bước chân chẳng có tạm dừng chút nào, rời đi thẳng.
Lương Dư Kha cách đó không xa cười cười, nhìn bóng dáng Vu Cửu quẹo qua một chỗ rẽ mới quyến luyến thu lại tầm mắt.
Đi đến cổng trường, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh nhìn thấy Kỳ Dụ Văn cùng một lúc, bung dù dựa vào trụ đèn đường, sau đó lại nhìn người kia đi về hướng bên này.
"Sao cô lại ở chỗ này?"
"Dẫn cô đi công ty tôi."
Kỳ Dụ Văn dắt lấy tay Vu Cửu một cách hết sức tự nhiên, chung quanh có rất nhiều ánh mắt quăng qua, thậm chí có người chụp ảnh.

Vu Cửu đã sớm cư xử một cách Phật tử (thờ ơ, không sân si ham muốn) đối với điều này rồi, chỉ là cái tay bị dắt lấy có tí không an phận.
"Tôi đi công ty cô làm chi?"
"Cứu tôi."

Vu Cửu cảm thấy chả hiểu ra sao, nhưng lại hết sức tò mò, bèn đi theo Kỳ Dụ Văn đến công ty, mà Kỳ Dụ Tinh thì về nhà ôn tập bài vở của cô bé.
Mãi đến khi đến tầng 66 tập đoàn họ Kỳ, Vu Cửu mới hiểu được cứu cô ấy mà Kỳ Dụ Văn nói là có ý gì.
Lâm Thiên Song ôm một tập hồ sơ, nói về chuyện trong công việc với đám thư ký của Kỳ Dụ Văn, phát hiện nhóm nhân viên nhìn về phía sau cô ta, cô ta mới quay đầu lại nhìn đến.
"Chị Dụ Văn, chị về rồi à!"
"Ừ."
Lâm Thiên Song lại nhìn thấy Vu Cửu bên cạnh Kỳ Dụ Văn, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng ý cười trong mắt đã giảm vài phần: "Chị Vu Cửu, chị cũng tới rồi."
Hôm nay Vu Cửu không có làm chuẩn bị, ăn mặc hết sức bình thường, tóc buộc một củ tỏi, trang điểm thùy mị trong sáng ngây thơ, hoàn toàn là dáng vẻ một nữ sinh viên thuần khiết.
Hiện tại không chỉ có diện mạo giống hệt với Lâm Thiên Song, ngay cả trang điểm cũng giống nữa.

Các thư ký chung quanh đều chợt sửng sốt hơi hơi, cuối cùng thì lập tức vùi đầu làm việc giống như là biết được bí mật gì vậy.
Lâm Thiên Song hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy trông Vu Cửu giống hệt với mình.

Sự thật như vậy không khỏi làm cô ta nghĩ nhiều, vì sao Kỳ Dụ Văn lại tìm một nữ sinh có ngoại hình giống với cô ta làm bạn gái?
Chẳng lẽ......
Suy đoán trong lòng làm sống lưng cô ta thẳng tắp được không ít, đôi mắt nhìn về phía Vu Cửu cũng sáng hơn vài phần.
Vu Cửu lại bắt đầu giả bộ làm bông trắng nhỏ trong trắng lần nữa: "Thiên Song, cô cũng ở đây à."
"Đúng vậy, em với người phụ trách dự án của tập đoàn họ Lâm cùng qua đây, lúc này không phải đến giờ cơm rồi sao? Bèn muốn qua đây tìm chị Dụ Văn cùng đi ăn cơm."
Vu Cửu ngẩng đầu thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn.

Vốn cô đã thấp hơn Kỳ Dụ Văn một tí, giày vải bố cùng giày cao gót đã kéo ra chênh lệch chiều cao thêm lần nữa.

Cô hỏi thì thầm: "Đây là ý gì? Đừng bảo là cô kéo tôi lại đây làm lá chắn đấy?"
Vài phần nét cười xuất hiện nơi khóe môi Kỳ Dụ Văn, thoáng gật đầu một cái, cởi mở thừa nhận: "Ừ, tôi không tiện từ chối, cũng không thể dùng bữa riêng với em ấy, nghĩ tới nghĩ lui thì cô thích hợp nhất.

Bữa trưa cô cũng không ăn, vừa khéo, tránh cho cô lại lười biếng không ăn."
"Không phải chứ Kỳ Dụ Văn! Hoa đào của cô thì cô tự mình chặt, liên quan gì tôi? Tôi còn tưởng rằng cô sắp chết rồi nên bảo tôi lại đây cứu cô đấy!"
"......"
Lâm Thiên Song cứ tựa như một người ngoài cuộc, trơ mắt nhìn hai người bên kia đang thì thầm to nhỏ những gì đó, nụ cười dịu dàng trên mặt Kỳ Dụ Văn lóa mắt vô cùng.

Rõ ràng chính cô ta mới là người trong lòng Kỳ Dụ Văn thật sự để ý, dựa vào cái gì mà khi đối diện với cô ta thì lại là gương mặt Poker kia? (luôn luôn bình tĩnh, không biểu cảm)
Vu Cửu để ý được tầm mắt của Lâm Thiên Song trong nhận thức muộn màng, vội kéo ra khoảng cách với Kỳ Dụ Văn, sau đó lại nghĩ tới gì đó, rồi lại kề gần trở về lần nữa.
Vu Cửu muốn khích Lâm Thiên Song một cái, hy vọng cô ta sớm gây sự chút, đừng lề mề dừng lại ở hoa sen trắng ngoài mặt như vậy thêm nữa, bây giờ có thể không xi nhê với Kỳ Dụ Văn rồi.
Kỳ Dụ Văn hơi nhìn đồng hồ, nói: "Không phải muốn đi ăn sao?"
Lâm Thiên Song bình tĩnh lại, buông hồ sơ trong tay xuống, đi về phía hai người: "Đúng rồi, thế chúng ta đi ăn gì đây?"
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu, Vu Cửu cười cười, nói: "Thiên Song quyết định đi, tôi ăn cái gì cũng được."
Lâm Thiên Song suy tính chốc lát, đôi mắt thoáng đảo qua chỗ dạ dày của Vu Cửu: "Vậy chúng ta đi ăn món Nhật đi."
Kỳ Dụ Văn đã lập tức từ chối liền: "Không được, Vu Cửu có bệnh dạ dày, không thể ăn món Nhật."
Vu Cửu cùng Lâm Thiên Song đồng loạt nhìn về phía cô ấy, người trước kinh ngạc, người sau xấu hổ.
"Không sao, chị Vu Cửu có thể ăn đồ chín, nghe nói có một quán ăn Nhật rất được."
Vu Cửu quan sát Lâm Thiên Song, người này rõ ràng biết cô có bệnh dạ dày, lại kiên trì đi ăn món Nhật? Là vô tình, hay là cố ý đây?
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu, trông đợi ý kiến của cô.

Vu Cửu muốn nhìn coi Lâm Thiên Song muốn làm gì, bèn thoáng gật đầu tỏ ý tán thành.
Ba người đã tới một quán ăn Nhật xa hoa.

Kỳ Dụ Văn không định gọi món, Vu Cửu giả bộ quê lúa, vờ không rành, cũng không gọi món.

Lâm Thiên Song liền cầm thực đơn, đã gọi rất nhiều món ăn sống đặc trưng của Nhật, tự lấp liếm là thích ăn.

Đương nhiên, vì nghĩ cho dạ dày Vu Cửu, cũng đã gọi một vài món ăn chín.
"Vậy cứ gọi trước mấy cái này."
Lâm Thiên Song đưa thực đơn cho người phục vụ bằng hai tay, dịu dàng lễ phép khiến cho người phục vụ thoáng đỏ mặt.

Cô ta âm thầm có chút đắc ý, đặt đôi tay lên đầu gối, nhìn về phía Vu Cửu: "Chị Vu Cửu ơi, hôm nay em đã nhìn thấy ảnh chụp của chị và chị Dụ Văn ở vòng bạn bè, hai chị thật đẹp mắt, thật xứng đôi, chỉ là có phải bình luận lại đã bị chị xóa bỏ rồi hay không?"
Đôi tay Vu Cửu nắm lấy nhau, suy nghĩ xoay chuyển nhanh vun vút, cái này nên bịa thế nào? Cô phải là bình luận cái gì mới có thể làm Kỳ Dụ Văn trả lời một câu "Thật ngọt" đây?
Kỳ Dụ Văn lấy một tờ khăn giấy ướt, chà vào lòng bàn tay, nói với vẻ thờ ơ: "Bình luận của cô ấy là ba chữ: Yêu đằng ấy."
Vu Cửu: "......"
Kỳ Dụ Văn có thể thôi đi hay không? Mau sớm tìm cái đoàn xiếc mà làm đi, còn làm sếp tổng cái gì chứ.
Vẻ mặt của Lâm Thiên Song cứng đờ, ngón tay đặt ở đầu gối gập lại, độ dài móng tay vừa vặn cào vào đầu gối: "Vậy không phải chị cũng nên đáp lại một câu yêu em sao? Sao lại là 'thật ngọt'?"
Kỳ Dụ Văn vứt khăn giấy ướt vào thùng rác mà mặt không đổi sắc, lòng không chột dạ: "Chị không thích treo chữ yêu bên miệng." (nói hoài nói mãi, nói đi nói lại)
Vu Cửu: "......"
Lâm Thiên Song: "......"
Vu Cửu bụm mặt, trình độ nói nhảm của Kỳ Dụ Văn thật đủ nát, có điều về biểu cảm 'mặt không đổi sắc' này cũng đúng là làm người ta bái phục.
"Không phải, bình luận của tôi không phải 'yêu đằng ấy', cô ấy lừa cô đó."
Vu Cửu vừa dứt lời, Kỳ Dụ Văn liền đoạt lấy chủ đề câu chuyện của cô, đã chặn tiệt lời cô muốn nói thêm một chốc: "Không nói cái này nữa, việc đã qua rồi, dù sao bình luận của cô cũng xóa rồi, không cần phải thẹn thùng."

Vu Cửu: "......"
Nếu là trường hợp cho phép, Vu Cửu thật muốn lấy ra một cái cưa điện để cưa đầu Kỳ Dụ Văn cho rồi! Người chết này, còn không phải là ỷ vào lúc này cô có thiết lập hình tượng 'bao bị' (chậm lụt, quê mùa trong vô tri một cách hài hước mà không phải cố ý), sẽ không phản bác nên mới nói xàm như vậy sao?
"Vậy cô cũng xóa bỏ vòng bạn bè đi......"
Giày của Vu Cửu dẫm vào chân Kỳ Dụ Văn ở phía dưới bàn.

Kỳ Dụ Văn mang giày cao gót ở chân, một khoảng da trần lộ ra, mu bàn chân bị đế giày vải bố sần sùi dẫm đến đau nhói.
Mặt cô ấy tỉnh bơ, lặng lẽ duỗi tay đến dưới bàn khẽ gãi mặt trong đùi Vu Cửu.

Vu Cửu lập tức nâng chân lên vì nhột, Kỳ Dụ Văn thừa dịp kê chân qua đến mé ngoài.
"Không cần xóa, để đó cũng được."
Vu Cửu cúi đầu, môi mím chặt, chuyện tới lúc này vẫn chẳng quên hình tượng bông trắng nhỏ quê mùa của mình.
Không bao lâu thì đồ ăn liền đã lên, lắm kiểu món ăn, cái bàn sắp bày không đủ hết.

Lâm Thiên Song đon đả với Vu Cửu một cách nhiệt tình, gắp qua một miếng sashimi (cá sống): "Chị Vu Cửu, chị ăn nhiều một chút."
Vu Cửu hơi nheo mắt.

Cái cô 'người trong lòng' này sai sai nha, cũng nói không thể ăn đồ sống món nguội rồi, thế mà còn gắp cho Vu Cửu cô.

Có điều chẳng bao lâu thì đã bị đũa của Kỳ Dụ Văn duỗi qua tới, gắp lên, quẳng lại trên bàn rồi.
Kỳ Dụ Văn nhìn thoáng qua Lâm Thiên Song trông như có suy nghĩ gì, có điều vẫn chẳng nói gì, chỉ là giọng điệu đã lạnh rất nhiều: "Em ăn của em, đừng gắp cho cô ấy."
Vu Cửu cảm thấy Kỳ Dụ Văn thật lạnh nhạt, nếu mà cô ấy dám đối xử với cô như vậy, thì cô đánh cho vẹo đầu.
Lâm Thiên Song bĩu môi lên, chỉ có thể cúi đầu ăn của mình.
Gần đây dạ dày của Vu Cửu không tốt, ăn uống thanh đạm, nhìn đám sashimi đẹp đẽ đấy trên bàn, không nhịn được ngứa ngáy trong lòng.
Còn chưa bắt tay vào hành động, Kỳ Dụ Văn ở bên cạnh bỗng dưng đã nói một câu: "Cô dám ăn thì tôi may miệng cô lại liền."
"Không ăn thì không ăn." Bệnh dạ dày hại người.
Kỳ Dụ Văn thoáng ngó Vu Cửu một cái, bưng tempura (hải sản/rau củ tẩm bột chiên) qua: "Vậy cứ ăn cái này, bên trong có rau cải cô thích ăn."
Vu Cửu thở dài: "Tôi thật thảm, người chết, tôi chỉ ăn một miếng sashimi, không ăn nhiều đâu."
"Không được phép ăn, cô không thể ăn, cô cũng không thể kiêng cữ một tí sao? Đồ sống món nguội có hại nhiều cỡ nào đối với dạ dày cô, cô không biết sao?"
Vu Cửu đã từ bỏ, dứt khoát không dòm nữa, 'không nhìn thấy thì lòng không ngứa ngáy', cúi đầu ăn món chín mà Kỳ Dụ Văn bày qua riêng, cuối cùng cũng đã ăn không ít, còn thoáng ợ một cái vì no.
Lâm Thiên Song thoáng nhìn cô một cái vẻ ghét bỏ, Kỳ Dụ Văn thì đã chuyển một ly nước cho cô, cái hành động này không khỏi làm Lâm Thiên Song ghé mắt.
Kỳ Dụ Văn có bệnh sạch sẽ thế mà có thể chịu đựng việc có người ở bên cạnh chị ấy ợ hơi?!
Vu Cửu uống một ngụm nước, sờ sờ bụng, nói: "Tôi ăn no rồi."
Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Song cũng buông đũa theo: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lâm Thiên Song kêu người phục vụ qua tới tính tiền, rồi liền rời đi theo đằng sau hai người kia.
Tới cửa tiệm ăn rồi, Kỳ Dụ Văn bung ô che nắng ra.

Vu Cửu đứng ở phía sau cô ấy hai bước, thấy Lâm Thiên Song thoáng đi tới, não chợt nhảy số, đã lặng lẽ vươn giò ra gạt chân cô ta một chút.
Lâm Thiên Song khó mà đề phòng nổi, lập tức thân thể nhào về trước, nhìn người đằng trước mà hô lên một tiếng cuống cuồng: "Chị Dụ Văn!"
Kỳ Dụ Văn xoay người lại, một mùi hương trà xanh thơm dịu xộc vào chóp mũi, cô ấy vô thức dùng một cánh tay của mình ôm vòng lấy eo Lâm Thiên Song.
"Đi đứng không đi đàng hoàng à?"
Mũi của Lâm Thiên Song đập vào trên vai mảnh mai của Kỳ Dụ Văn, chóp mũi lập tức đã đỏ.

Cô ta che lại cái mũi, giương đôi mắt rưng rưng lệ nhìn vào Kỳ Dụ Văn.
Không có kêu đau một tiếng, toàn dựa vào biểu cảm thôi chỉ để Kỳ Dụ Văn biết là người này bị đâm vào đau rồi.
Vu Cửu trợn to mắt, suýt chút nữa thì muốn nổi tràng pháo tay.

Kỹ năng 'người trong lòng' của Lâm Thiên Song cuối cùng hiện lên rồi, cuối cùng đã có thể thưởng 'trà' (xem LTS giở thủ đoạn theo cách của 'trà xanh' - vô ý một cách cố tình) ra trò.
Kỳ Dụ Văn muốn đưa ô cho Vu Cửu, vừa khéo bắt gặp được nét cười trên mặt Vu Cửu cùng cái tay háo hức táy máy đặt ở bên người.
Dường như cô ấy đã hiểu được gì đó.
Kỳ Dụ Văn thẳng eo lên, ánh mắt nhìn Vu Cửu với vẻ âm u lạnh lùng: "Vu Cửu."
Vu Cửu đột nhiên bị cue (réo tên), thoáng giật bắn một cái không nhẹ: "Sao vậy?"
"Có phải người cô khó chịu hay không?"
Vu Cửu mù mờ, người cô lúc này rất tốt, không có khó chịu một chút nào, cùng lắm là có hơi no một tẹo: "Không có á."
"Tôi thấy sắc mặt của cô cũng không tốt lắm."
Kỳ Dụ Văn lùi ra sau một bước, sau đó vòng qua Lâm Thiên Song, đi đến trước mặt Vu Cửu: "Mặt mày cô tái nhợt cả rồi."
"......"
Cứ gượng ép như vậy?
Vu Cửu chỉ chỉ vào Lâm Thiên Song: "Cô không đi xem Thiên Song chút sao? Hình như cô ấy bị đâm vào đau rồi, còn tôi thật sự không có gì."
Lâm Thiên Song hơi lắc đầu, lại thoáng sờ mũi: "Em không sao."
Vu Cửu thoáng hít vào một hơi, sao Lâm Thiên Song lại gà như vậy rồi?
"Cô coi, mũi cô ấy đỏ cả rồi."
Lâm Thiên Song còn đang giả bộ kiên cường, ánh mắt rưng rưng, nói với vẻ đáng thương tội nghiệp: "Chị Vu Cửu ơi, em thật sự không sao, thân thể của chị mới quan trọng, em không sao hết."
Cái đm cô!
Hai người kia cầm kịch bản không giống nhau, lại cũng có thể ghép lại đem cô diễn vô trỏng?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận