Lúc ban đêm, Lâm Thiên Song gửi một tin nhắn tới cho Vu Cửu, yêu cầu gặp mặt một lần.
Phản ứng đầu tiên của Vu Cửu chính là muốn từ chối, nhưng sau đó lại nhớ tới việc Lâm Thiên Song là một người có bệnh mù mặt nghiêm trọng, nếu mình ngụy trang được đủ tốt, thì nói không chừng thật sự có thể lừa gạt qua được.
Sao không thử một lần?
Cái người lòng dạ ác độc như Lâm Thiên Song suýt chút nữa hại chết cô, không gài bẫy chết cô ta thì cô cũng không phải họ Vu!
Vì thế, khi Vu Cửu nghe nói Lâm Thiên Nguyên định trả thù Lâm Thiên Song thì đã đi ngăn lại hết, để cô ta quê muốn độn thổ ở trước mặt người cô ta thích trước rồi lại nói, dù sao người cũng không chạy được.
Chỉ là làm khó Kỳ Dụ Văn phải bị cay đôi mắt một chút rồi, cứ coi như đã sắp đặt một hồi xiếc khỉ cho cô ấy.
Thời gian hẹn là 6 giờ tối hôm sau, Vu Cửu chạy đến ký túc xá của mình chuyển đổi ổn thỏa một phen, đã tìm được một bộ quần áo đen tuyền cùng một đôi giày màu đen.
Nhưng những cái này còn chưa đủ, Vu Cửu đặt quần áo xuống rồi ra cửa.
Hình tượng lần này cô cho mình là T cứng tóc dài, ngầu xàm xàm, cục cằn theo trào lưu.
Vu Cửu đã đi mua mặt nạ với lại phụ kiện lặt vặt, thậm chí còn có miếng lót độn tăng chiều cao, nâng thấy rõ chiều cao của bản thân lên không ít.
Sau khi về đến ký túc xá, cô sắp xếp gọn gàng bản thân một chút.
Không bao lâu thì Vu Cửu liền đeo khẩu trang cùng nón lưỡi trai, ngón tay móc theo một cái mặt nạ rồi ra ngoài.
Lúc này, một cô gái trẻ đứng ở phía sau một cái cây gần ký túc xá, nhìn thấy kiểu hóa trang của Vu Cửu như vậy thì kích động mà thở không ra hơi, vội vã lấy di động ra chụp vội được mấy tấm hình, liền túm di động trốn đi, tiến hành mơ mộng hão huyền nhục dục lại đen tối của cô ả.
Địa điểm hẹn của Vu Cửu cùng Lâm Thiên Song là ở một nhà hàng xoay trên cao hơn trăm mét.
Khi Vu Cửu đeo mặt nạ kỳ quái đi vào tới, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lúc đó Lâm Thiên Song đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ, tựa cằm ngắm bên dưới.
Vu Cửu đi qua đến hướng cô ta, sau đó nhẹ nhàng thoáng gõ cái bàn, học theo giọng nói của Kỳ Dụ Văn, cất lên giọng nói cục cằn độc đáo: "Cô hai Lâm."
Lâm Thiên Song xoay đầu qua, lập tức ngây ngẩn cả người.
Thấy người phụ nữ đeo mặt nạ trước mắt đây, cũng có thể nhìn ra sự 'đẹp trai' quá mức, lâu thật lâu khó mà hoàn hồn.
Lúc mới đầu, cô ta cho rằng người trò chuyện với cô ta là một người bình thường, nào ngờ được rằng thế mà là một cô gái bô trai' ăn vận thời thượng, dáng người cao gầy mảnh khảnh, để lộ ra sự ngầu lòi khắp nơi.
Người này ăn mặc trang điểm hoàn mỹ, đã trúng gu thẩm mỹ của cô ta.
Ngay cả khóe môi để lộ nụ cười vẻ không đứng đắn kia như có như không, càng giẫm vào khuynh hướng đam mê (tình dục) của cô ta một cách vô cùng chuẩn xác.
"Cô......"
Lâm Thiên Song có hơi không dám tin.
Vu Cửu thong thả ung dung ngồi ở đối diện Lâm Thiên Song, mặt nạ chỉ che khuất nửa khuôn mặt trên của cô.
Nếu không nói, thì ai có thể nghĩ đến người dưới mặt nạ là Vu Cửu, người theo diện mạo hoa khôi trường học ngây thơ trong sáng nổi tiếng.
"Hôm nay cô hẹn tôi ra tới muốn nói gì?"
Lâm Thiên Song không có trả lời câu hỏi của Vu Cửu, vẫn mãi ngơ ngác nhìn cô chằm chằm: "Cô không phải người nào làm việc ở nhà họ Kỳ."
Nhà họ Kỳ, ngoại trừ mấy chủ nhân kia ra, thì không có người có dáng dấp cùng diện mạo dạng xuất chúng đây như trước mặt.
Chút chuyện này, Lâm Thiên Song thường ra vào nhà họ Kỳ là người nắm rõ.
"Nếu tôi đã là người tiếp xúc gần với sếp Kỳ vô cùng thì sao có thể sẽ là người đơn giản, nhà họ Kỳ mà cô nhìn thấy được không nhất định là toàn diện."
Lâm Thiên Song hơi mím môi.
Quả thật, nhà họ Kỳ to lớn vô cùng, một người ngoài như cô ta đích thực rất khó thấy được toàn bộ nhà họ Kỳ.
Mặt Lâm Thiên Song hơi đỏ lên.
Nếu người trước mặt là một cô gái bình thường thì cô ta lại sẽ không có phản ứng gì, không may rằng người đang ngồi đối diện là người hấp dẫn cô ta như vậy: "Tôi......!hôm nay muốn tìm cô là để nói sắc dụ......!chính là nhảy múa."
Vu Cửu nhướng mày, thoáng cười, Lâm Thiên Song này quả nhiên là đầu óc có bệnh hơi nặng: "Cô định làm như thế nào?"
"Tiền đề của sắc dụ không phải là tìm được một cơ hội sao ~ không thể cứ cỡn lên chạy đến văn phòng chị ấy, bất chợt làm một đoạn nhảy thoát y khiêu dâm, như vậy sẽ dọa chị ấy."
Vu Cửu thoáng mím môi, thế mà vẫn còn chút đầu óc à? Lần này cứ gấp rút không não mà làm một đoạn nhảy khiêu dâm cho Kỳ Dụ Văn, thì quả thật sẽ doạ cho mất nửa cái mạng của người ta.
Tiếp theo, cô khẽ lay ngón trỏ: "Cô sai rồi."
Tay Lâm Thiên Song chống cằm, một đôi mắt chớp chớp nhìn Vu Cửu: "Hửm?"
"Sếp Kỳ lại chịu cái kiểu như thế, đừng thấy thường ngày cô ấy trưng lên cái bản mặt lạnh nhạt, chứ thật ra cô ấy lại ưng cái kiểu dữ dội hoang dại vậy."
Giữa mày Lâm Thiên Song hơi nhíu, từ từ cúi đầu xuống, lông mi thật dài hắt ra xuống dưới mắt một bóng đen, càng có vẻ xinh xắn đáng yêu: "Vậy được thôi, đến lúc đó tôi thử xem."
Nhưng mà Vu Cửu không chút quan tâm, thầm nghĩ thời gian suýt soát rồi, không đi nữa thì sắp khiến cho Kỳ Dụ Văn nghi ngờ mất: "Tôi phải về đây, tôi đi thanh toán."
Lâm Thiên Song ngẩng đầu lên, tầm mắt lập tức bị thẻ đen của Vu Cửu sơ ý làm lộ ra thu hút.
Này không phải là thẻ đen đặc biệt của ngân hàng họ Kỳ phát hành sao? Người có thể cầm được loại thẻ này không giàu ắt sang.
Vu Cửu chẳng có dùng thẻ đen thanh toán, cái cô dùng chính là tiền vặt trong WeChat, không hề nhận thức được tí ti nào rằng mình cũng đã lọt vào trong danh sách con mồi tính săn của Lâm Thiên Song.
Sau khi về đến ký túc xá thì Vu Cửu xóa sạch hóa trang trên mặt, rồi gội lại cái đầu, đã khôi phục vẻ ngoài trong sáng ngây thơ trong thường ngày của cô.
Sau khi tới nhà, liền thấy Kỳ Dụ Văn sớm đã đến nhà, đang ngồi ở trước quầy bar uống rượu, nghe thấy tiếng mở cửa thì mới quay đầu nhìn qua tới.
"Về rồi à."
"Ừ."
Vu Cửu thoáng thư giãn tứ chi một chút rồi liền tính đi lên lầu.
"Cô đợi chút."
Thân thể Vu Cửu chợt cứng đờ.
Cô bây giờ có tật giật mình, vô cùng hoảng hốt, chỉ lo mọi việc làm đêm nay của mình đều bị Kỳ Dụ Văn biết được rồi.
Kỳ Dụ Văn đến gần Vu Cửu từng bước một, Vu Cửu tỏ vẻ bình tĩnh nhìn cô ấy: "Sao đấy?"
"Ôm cô chút."
Kỳ Dụ Văn ôm vòng lấy Vu Cửu vào trong lòng, còn chưa cảm nhận được nhiệt độ trên người Vu Cửu thì đã bị đẩy ra: "Tôi phải lên lầu đây."
"Dầu gội?"
Vu Cửu thoáng sửng sốt, hơi tóm lấy một sợi tóc ngửi ngửi, quả thật không giống với mùi hương dầu gội cao cấp ở trong nhà......
"Cái này mà cô cũng ngửi được? Chiều nay đã đi ra ngoài mua đồ, làm toát mồ hôi hết cả đầu, cho nên đã ở ký túc xá gội cái đầu."
Kỳ Dụ Văn híp mắt quan sát Vu Cửu, giống như đang hoài nghi tính xác thực của lời này.
Vào cái lúc này thì Vu Cửu càng không thể chột dạ, bày ra biểu cảm nhìn đồ ngốc mà nhìn Kỳ Dụ Văn: "Ánh mắt giống như tôi ra ngoài làm chuyện xấu này của cô là có ý gì!"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn giãn xuôi ra, đây mới là Vu Cửu, vừa nãy có thể giải thích với cô ấy nhiều như vậy thì ngược lại không giống Vu Cửu rồi.
"Lên lầu đây."
Vu Cửu thoáng nhìn cô ấy một cái thì đã đi lên lầu.
Mới đi vài bước, biểu cảm đã bị vẻ vui mừng của sống sót sau tai nạn thay thế, bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái không ít rồi.
Kỳ Dụ Văn mím môi nhìn Vu Cửu, ngón tay gác lại ở bên chân hơi gảy lòng bàn tay, sau đó giả vờ dáng vẻ điềm nhiên như không trở lại trước quầy bar, uống hết rượu chưa xuống xong.
Sau đó không lâu thì Vu Cửu đã xuống lầu.
Dì đã bày đầy hết món ăn ở trên bàn, nhưng gần đây đang giữa những ngày hè nóng nực, Vu Cửu còn đã mắc ung thư dạ dày, độ thèm ăn tụt xuống một cách đáng kể, ăn chưa được một chút đã buông đũa xuống.
"Rồi không ăn nữa à?"
"Ăn không vô."
Kỳ Dụ Văn vươn tay qua đến sờ sờ trán Vu Cửu: "Cũng chẳng phát sốt, dạ dày không thoải mái à?"
"Không có, tôi lên lầu trước đây."
"Ăn chút nữa, cô thật sự quá gầy rồi, gầy đến rất không khỏe mạnh."
Cân nặng của Vu Cửu giống một cái gai vẫn luôn mắc ở trong lòng Kỳ Dụ Văn.
Cô ấy chưa bao giờ sợ sinh lão bệnh tử, bất kể là mình hay là người khác.
Nhưng hiện giờ, Vu Cửu đã thành ngoại lệ duy nhất.
Gầy cũng không phải một dấu hiệu tốt, tố chất cơ thể Vu Cửu vốn dĩ đã kém.
Kỳ Dụ Văn sợ mình chăm sóc Vu Cửu không tốt, sợ cô sẽ vì nguyên nhân thân thể, bỏ mình mà đi thật sớm.
"Tôi không muốn ăn."
Kỳ Dụ Văn túm giữ cổ tay Vu Cửu.
Cô ấy ngồi, đã thấp hơn Vu Cửu một khúc: "Ăn chút."
Không thể không nói, diện mạo có thể quyến rũ hoặc lạnh lùng của Kỳ Dụ Văn đã định trước rằng khiến cô ấy có thể bày ra biểu cảm đa dạng.
Lúc cô ấy dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vu Cửu, Vu Cửu ắt cũng không đành lòng nói cô ấy cái gì.
"Được thôi."
Vu Cửu ngồi xuống lần nữa, cầm lấy đũa, ăn cơm từng chút từng chút.
Kỳ Dụ Văn cười cười vừa lòng, cái tay mới nãy nắm lấy Vu Cửu bị cô ấy giấu phía dưới bàn, đong đưa tí ti trên đầu gối lộ ra của cô ấy.
Vu Cửu lại ăn hết một tí, lúc căng cứng không được nữa thì đã ngừng lại.
Kỳ Dụ Văn đánh giá cũng tầm tầm rồi, bèn đã thả cô đi.
Sau khi về đến trên lầu, Vu Cửu nằm dài trong bồn tắm ngâm mình, trong đầu không ngừng hiện lên vẻ mặt Kỳ Dụ Văn khuyên mình ăn cơm.
Đấy cũng không giống 'sếp tổng bá đạo' Kỳ Dụ Văn trong tiểu thuyết của Đại Biên một chút nào.
Trước giờ Vu Cửu chưa nghĩ tới hai từ "đáng thương" cùng "dịu dàng" có thể dùng để hình dung Kỳ Dụ Văn.
"Đây là cái quỷ gì á?"
Sau khi tắm rửa xong, Vu Cửu mặc đồ ngủ đi ra ngoài phòng tắm, vừa lúc nghe được một tiếng chuông thông báo tin mới của di động.
Vu Cửu đi qua đến, cầm di động lên vừa nhìn, thì con ngươi phóng to trong nháy mắt!
Thế mà lại là video nhảy của Lâm Thiên Song gửi tới.
Trong video, cô ta mặc áo thấp ngực và váy ngắn, giữa lúc nhảy nhót còn có thể nhìn thấy quần lót màu đen bên trong váy cùng phần ngực nhún nhún.
Cái cô ta nhảy còn là điệu nhảy gợi cảm mà chủ kênh (streamer) thường nhảy trong khu nhảy múa phát sóng trực tiếp —— nội dung được dán nhãn R.
(17+)
"......"
Vu Cửu mau mau rời ra khỏi cái video nhảy nhót này, sau đó liền nhìn thấy Lâm Thiên Song gửi tới một tin nhắn giọng nói, chỉ nghe cô ta hỏi một cách vô tội lại đáng thương: "Cô cảm thấy cái này dùng để sắc dụ có được không?"
Tốt em gái cô ấy! Giờ báo cáo cô khiêu dâm cũng có thể báo thành công!
Vu Cửu cắm đầu một cái vào đệm giường mềm mại: "Mình tưởng rằng mình chơi mánh lưu manh còn ít tuổi, nào ngờ đâu mình mới là ánh sáng chính đạo."
Xem xong cái video kia, Vu Cửu ước chừng xấu hổ hết mười năm.
Bởi vì cái video kia của Lâm Thiên Song, tối Vu Cửu nằm mơ cũng đã mơ thấy cô ta.
Lâm Thiên Song ở trong mơ cởi sạch quần áo, nhảy nhót nóng bỏng dán sát ở trước mặt cô, Vu Cửu giật mình tỉnh giấc ngay lập tức!
Vu Cửu cúi đầu bụm mặt, mái tóc rối tung, thư thả hết chốc lát.
Khi chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp thì bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng: "Gặp ác mộng rồi?"
"Ôi đệt!"
Vu Cửu ngẩng đầu lên, liền thấy Kỳ Dụ Văn đứng ở bên giường cô.
Chỉ dựa vào ánh trăng le lói ngoài cửa sổ thì không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô ấy, điều này càng làm Vu Cửu cảm thấy hoảng sợ.
"Cô làm gì mà hơn nửa đêm đứng ở chỗ này!"
Kỳ Dụ Văn im lìm hết một chốc, tính toán ở trong lòng là nên che giấu chuyện mỗi buổi tối mình đều sẽ lại đây đắp chăn cho cô như thế nào.
"Vừa mới làm việc xong, qua đây coi cô thử, không nghĩ tới cô tỉnh rồi."
Vu Cửu ôm lấy mặt xoa xoa, tuy là giật mình tỉnh dậy nhưng cô vẫn buồn ngủ không thôi, nằm xuống kéo chăn lên một lần nữa, nói với vẻ yếu ớt ỉu xìu: "Tôi buồn ngủ quá rồi, cô mau trở về ngủ đi."
Kỳ Dụ Văn ngồi ở bên giường, hơi nhấc chăn cho cô: "Có muốn tôi ở cạnh cô hay không?"
Vu Cửu không có đáp lại, đã ngủ ngay tức thì.
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi hụt hẫng, đành phải thắp một cái hương thơm an thần (nến/tinh dầu) ở trong phòng, lúc sau mới khẽ tay khẽ chân mà rời đi.
Kỳ thi cuối kỳ chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc của đại học Bắc Khai tập trung dồn đống vào khoảng 28-30 tháng 6.
Nhiều môn học, sắp xếp sít sao, Vu Cửu không chỉ phải ôn tập, trong đó còn phải thường hay nhận đòn trí mạng - màn nhảy nhót của Lâm Thiên Song gửi tới.
Dẫn tới gần đây Vu Cửu có hơi 'thận hư'......
Vu Cửu thật sự đã không muốn trả lời Lâm Thiên Song, nhưng mà vào một ngày, Lâm Thiên Song nhắn qua một tin với vẻ đáng thương tội nghiệp: 【 có phải tôi nhảy không tốt hay không? Vậy tôi không nhảy nữa, lỡ như chị Dụ Văn không thích thì ngược lại cảm tình với tôi sẽ giảm bớt.
】
"......"
Vu Cửu thoáng liếc nhìn Kỳ Dụ Văn ngồi thẳng tắp giải quyết công việc ở bên cạnh một cái, sau đó đã kiên định mà nhắn cái tin cho Lâm Thiên Song: 【 Cô ấy thích, nhảy không tốt cô ấy cũng sẽ thích.
Một vài chủ kênh ở khu nhảy múa nhảy đến độ nát bét mà sếp Kỳ cũng xem đến say sưa vô cùng, không tin thì cô có thể đi nghe ngóng.
】
Sau khi nói lời gây sốc xong, Vu Cửu đẩy đẩy vai Kỳ Dụ Văn: "Kỳ Dụ Văn, cô xem phát sóng trực tiếp chứ?"
"Không xem, vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Bởi vì tôi xem."
Vu Cửu chia sẻ màn hình điện thoại lên TV, mở màn 'nóng mắt', một cô gái mặc áo trễ ngực nhảy nhót gợi cảm ở trước màn ảnh, trong lúc nhảy thì váy trượt xuống lộ ra nửa khỏa tròn, chủ kênh vừa uốn éo vừa kéo trang phục.
Một cảm giác lợm mửa dâng lên với Vu Cửu, vì để tạo thành lầm tưởng rằng Kỳ Dụ Văn thích xem phát sóng trực tiếp cho Lâm Thiên Song, cô đã hy sinh quá nhiều.
Kỳ Dụ Văn: "......"
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, Kỳ Dụ Văn liền đã dời tầm mắt đi với vẻ chán ghét: "Vì sao cô muốn xem video dung tục như vậy?"
"Dung tục đâu ra......"
Lời còn chưa nói xong, tiếng nhạc đột nhiên im bặt, hai người đồng loạt ngó qua đến.
Hóa ra là cái phòng phát sóng trực tiếp kia bị siêu quản lý khóa rồi.
Vu Cửu: "......"
Thật phế! Sao ngày thường xem cũng không có việc gì, Kỳ Dụ Văn vừa xem thì đã bị khóa?
Vu Cửu trông như có suy nghĩ gì mà nhìn vào Kỳ Dụ Văn, chẳng lẽ siêu quản lý chính là Kỳ Dụ Văn?
Kỳ Dụ Văn ngồi vào bên cạnh Vu Cửu, tắt TV đi: "Không dung tục? Không dung tục lại bị khóa?"
Vu Cửu hơi cắn môi dưới, rồi lại cầm điều khiển từ xa lên mở TV, lại chia sẻ màn hình về một phát sóng trực tiếp lần nữa.
Trang phục ăn vận trong phát sóng trực tiếp lần này không lộ liễu, nhưng vẫn nhảy điệu gợi cảm với nhạc đệm sống động.
Kỳ Dụ Văn xem với đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt không chút gợn sóng, giống đang xem kiểu tin tức nghiêm túc: "Cô lại thích xem như vậy?"
"Thích, tôi thích lắm đấy, tôi cảm giác đời trước tôi chính là một chủ kênh gợi cảm."
Thích cái rắm, dạo này Vu Cửu không chỉ thận hư mà còn có hơi suy nhược.
Lâm Thiên Song mang theo bản mặt khá ư là giống với cô nhảy những điệu đó, khi cô xem đến hoài nghi cuộc sống mà lại cảm thấy bế tắc, cứ luôn thấy gương mặt kia thành là mặt cô.
"Phải không?"
Kỳ Dụ Văn khoanh đôi tay, nghiêng đầu nhìn Vu Cửu: "Đời này cô cũng có thể, cô muốn nhảy một đoạn ở trước mặt tôi chứ?"
Vu Cửu khinh thường mà khẽ hừ một tiếng, dùng đuôi mắt nhìn Kỳ Dụ Văn, hỏi: "Nhảy mời thần, cô xem không?"
"......"
Vừa nhắc tới cái này, Kỳ Dụ Văn liền nhớ đến cái tối đi sân bay đón Lâm Thiên Song kia.
Cô ấy mới xem video Vu Cửu nhảy mời thần xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Thiên Song.
Trong nháy mắt đấy, suýt nữa cô ấy cho rằng Lâm Thiên Song chính là ma quỷ mà Vu Cửu triệu tới.
Hiện giờ nhớ tới, nghĩ vẫn còn rùng mình.
Kỳ Dụ Văn xoa xoa giữa mày của mình, vì sao một nữ sinh 18 tuổi xuất thân từ gia đình nghèo khó như Vu Cửu lại có thể chứa nhiều bug (lỗi) kỳ quái như vậy: "Tôi cảm thấy......!cô nên nói với tôi một chút, vì sao cô lại biết nhảy mời thần."
Mình biết nhảy mời thần? Ai nói đấy? Có điều Kỳ Dụ Văn cũng đề cập rồi, mình cũng không thể không làm một cái.
"Tuy rằng tôi không biết, nhưng bây giờ tôi có thể nhảy một lần cho cô.
Cô xem thử tôi có thể sánh với cái cô chủ kênh vừa rồi hay không."
Vu Cửu buông điều khiển từ xa xuống, quyết đoán đứng dậy, vỗ vỗ váy của mình, thu bớt nụ cười trên mặt.
Tay vừa muốn tạo thành thế chắp tay trước ngực thì đã bị Kỳ Dụ Văn tóm giữ cổ tay một phen, chỉ thấy trên mặt cô ấy hơi mang vẻ hoảng sợ: "Đừng nhảy, tối rồi."
"Được rồi được rồi."
Vu Cửu bỏ tay cô ấy ra ngồi xuống một lần nữa, lấy dâu tây bên cạnh lên vừa ăn vừa xem chủ kênh nhảy.
Vốn tưởng rằng Vu Cửu chỉ là nổi hứng bất chợt xem chủ kênh nhảy múa, không nghĩ tới mỗi lần nhìn thấy cô thì đều là xem những điệu nhảy gợi cảm đó với ánh mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những phát sóng trực tiếp dung tục, nhưng liền sẽ bị khóa rất mau.
Kỳ Dụ Văn đã cứ ở bên cạnh Vu Cửu cùng xem nhảy múa phát sóng trực tiếp thật nhiều ngày như vậy, xem đến mức cô ấy có hơi vô cảm.
Có điều, cái ở trong đầu cô ấy càng nhiều hơn vẫn là video Vu Cửu nhảy mời thần tối hôm đó.
Cái video kia Kỳ Dụ Văn còn lưu lại trong di động, nhưng chưa từng nhấn mở xem qua, thật sự rất kỳ dị......
Mấy ngày nay bị ký ức về Vu Cửu nhảy mời thần quấn quanh, vì bản chất vốn có của con người, vào tối một ngày, tự dưng Kỳ Dụ Văn nổi hứng, tìm được video Vu Cửu nhảy mời thần hồi trước.
Video chỉ có 30s, mới xem được vài giây liền lập tức khóa màn hình di động, sau đó, cô ấy cũng không dám mở khóa di động nữa.
Lúc sau, hai mắt Kỳ Dụ Văn mở thao láo, thế nào cũng không ngủ được, trong đầu không ngừng quẩn quanh về video vừa mới xem, ấn tượng so với cái nhớ lại khi trước còn muốn sâu hơn.
Cô ấy xuống giường, mang dép lê vào, rời khỏi phòng đi vào phòng của Vu Cửu, lúc đó Vu Cửu còn đang học gạo, chưa phát hiện có người tới.
Kỳ Dụ Văn không quấy rầy Vu Cửu ôn tập, đã tự mình tự xử leo lên giường Vu Cửu.
Trên giường có mùi hương chỉ mỗi mình Vu Cửu có, Kỳ Dụ Văn bỗng chợt cảm thấy an tâm, rất nhanh liền nằm trên giường ngủ mất rồi.
Nửa đêm, Vu Cửu đặt sách xuống tính đi ngủ, vừa quay đầu liền trông thấy Kỳ Dụ Văn nằm ở trên giường mình, bị hù tới mức cô la thét một tiếng, sau đó lại là một tiếng rít hơi thấp của Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn bị doạ tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Vu Cửu ngó mình với vẻ quái lạ.
"Sao cô lên giường tôi!"
Kỳ Dụ Văn thoáng thở phào một hơi, cô ấy còn tưởng rằng ma quỷ tới rồi: "Tôi......!đã gặp ác mộng."
"Cô gặp ác mộng...!tôi...!cô nằm trên giường tôi cũng vô dụng à, đi về phòng cô ngủ."
Kỳ Dụ Văn mới vừa bị doạ tỉnh lại thật kiệt sức, giọng nói có hơi yếu ớt: "Tôi bị cô dọa phải rồi."
"......!cô đây là đang làm nũng sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng liếc Vu Cửu một cái, hiển nhiên là không muốn thừa nhận.
Đối với người kiểu vậy như cô ấy mà nói, làm nũng là một chuyện thật sỉ nhục.
Cô ấy hơi đằng hắng, dùng giọng điệu đứng đắn vô cùng mà nói: "Gần đây tôi bị chuyện cô nhảy mời thần dọa phải rồi, đã chưa được ngủ ngon giấc thật lâu."
"......"
Oan uổng này thế mà cũng có thể quẳng qua đây, nhưng đấy không phải là chưa nhảy sao?
Vu Cửu vẫn không biết video điệu nhảy dưỡng sinh lúc ấy lại bị ngộ nhận là nhảy mời thần, được vệ sĩ ghi lại, gửi cho Kỳ Dụ Văn rồi.
"Vu Cửu, ngủ cạnh tôi một đêm đi."
Vu Cửu đứng ở bên giường, ngón cái tay phải chống ở dưới cánh môi: "Bằng không thì, tôi cho cô xem video chữa lành, để cô thanh lọc tâm hồn một chút nhé?"
Kỳ Dụ Văn ngẫm nghĩ, sau đó hơi gật đầu.
Vu Cửu thao tác ở di động một phen, sau đó bật TV lên, chia sẻ màn hình.
【 mỗi một em bé sơ sinh đều là......】
Kỳ Dụ Văn: "......"
Vu Cửu đặt điều khiển từ xa xuống, nghiêm túc mà nhìn Kỳ Dụ Văn: "Truyện cổ tích đấy, ngủ ngon, tôi đi phòng cô ngủ, đừng tắt TV, thanh lọc tâm hồn."
Kỳ Dụ Văn ngơ ngác mà nhìn Vu Cửu rời đi, mãi đến khi cửa được đóng lại, cô ấy mới phản ứng lại tới.
Đây là tình huống gì?
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía TV, vốn là truyện cổ tích hết sức chữa lành, nghe vào tai cô ấy đã thành câu chuyện trầm cảm rõ rệt ra đấy.
Cô ấy nghe hết một hồi thật lâu, vẫn đã tắt TV, một lần nữa nằm xuống.
Ngủ trên giường Vu Cửu cũng được, có mùi của cô.
Điều không tốt duy nhất, là chỉ có một mình.
Vốn dĩ chỉ có một mình Vu Cửu 'thận hư', hiện tại Kỳ Dụ Văn cũng 'thận hư' rồi.
Quản gia cũng nghi rằng có phải hai người đã lén lút làm chuyện không thích hợp với trẻ em gì hay không, nhưng nhìn bộ dáng kia của Kỳ Dụ Văn, thì hiển nhiên không phải như vậy.
Vì để tẩm bổ thân thể cho các cô, quản gia đã bảo riêng với dì làm không ít đồ bổ bồi bổ thận, mãi đến khi khiến Vu Cửu ăn đến chảy máu mũi thì mới coi là chấm dứt.
Sau kỳ thi cuối kỳ, cả người Vu Cửu chỉ còn hơi tàn, từ ung thư dạ dày đến thận hư, lại bị nóng trong người đến chảy máu mũi, cuối cùng chính là kiệt quệ hết chịu nổi của hiện tại.
Chẳng qua, có một việc cô lại vẫn mãi chưa quên, cô còn muốn tận dụng thời gian hai tuần tự do kia đi bệnh viện làm phẫu thuật điều trị ung thư dạ dày.
Cái này không thể trì hoãn, ngay đêm thi xong đó liền đã nêu ra trao đổi khi ấy với Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn định nuốt lời, giờ cô ấy càng ngày càng không rời khỏi được Vu Cửu.
Khoảng thời gian trước Vu Cửu bận rộn học tập, cô ấy không thể quấy rầy, hiện tại được rảnh rỗi rồi thì lại nóng lòng liền muốn dọn ra ngoài.
Cô ấy hỏi thăm dò: "Cô ở cùng tôi mấy hôm trước hãy đi nhé?"
"Không ở cùng, thật sự không được thì cô tìm một người thay thế giống tôi đi, dù sao thì tìm người thay thế không phải là kỹ năng tổ truyền của sếp tổng bá đạo các cô sao?"
"......"
Vu Cửu hất túi ra sau lưng một cái: "Hai tuần sau gặp, tạm biệt."
Kỳ Dụ Văn mau mau đuổi kịp, đi theo bên cạnh cô: "Cô đi liền bây giờ à?"
Vu Cửu thoáng vén tóc ra sau: "Về trường học trước một chuyến, tiểu Thập ở đó, chìa khóa gì gì cũng ở chỗ đó của em ấy."
"Tôi đưa cô đi nhé."
Kỳ Dụ Văn suy nghĩ, dù sao gần đây cô ấy cũng bận, tinh thần cũng không tốt lắm, cứ để Vu Cửu ra ngoài ở một khoảng thời gian cũng tốt.
"Được."
Nói là Kỳ Dụ Văn đưa, thật ra người lái xe vẫn là tài xế.
"Vu Cửu, cô nhận lời với tôi một việc."
"Việc gì?"
"Đừng chung đụng với người không đứng đắn đàng hoàng."
Ngón tay Vu Cửu thoáng chọc vào cằm mình: "Cô nói ai?"
"Tự trong lòng cô hiểu rõ."
"Tôi hiểu rõ tôi hiểu rõ cái gì?"
Kỳ Dụ Văn xụ nguyên bản mặt xuống, không muốn nói thêm.
Cô ấy nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn từ góc độ của Vu Cửu còn có thể thấy rõ ràng răng cô ấy đang khẽ cắn vào môi.
Vu Cửu quả thực hiểu rõ, người Kỳ Dụ Văn nói chẳng qua chính là đám Lương Dư Kha bọn họ.
Nhưng người gần đây nhất cô cảm thấy không đứng đắn đàng hoàng là Lâm Thiên Song......
"Có phải cô rất thích chọc tôi giận lên không?"
Vu Cửu nhìn về phía Kỳ Dụ Văn, Kỳ Dụ Văn cũng quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi cũng không phải cố ý giận cô, nhưng cô lại thích cố tình chọc tức tôi."
Nghe giọng điệu cô đơn của Kỳ Dụ Văn, nhìn vẻ mặt khổ sở của cô ấy, Vu Cửu hơi mở miệng, thoáng cái nói không nên lời.
Không thể phủ nhận, thấy Kỳ Dụ Văn nhận thua đúng là một chuyện rất thú vị.
Vu Cửu quay đầu nhìn về hướng ngoài cửa sổ, đã né tránh trả lời, cô lại đã cảm giác được sự áy náy hiếm hoi......
Kỳ Dụ Văn gượng cười một tiếng, chậm rãi tới gần Vu Cửu, nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, Vu Cửu không có phản kháng.
Sau khi đến đại học Bắc Khai, Kỳ Dụ Văn đưa Vu Cửu về ký túc xá rồi lại chở cô cùng Lăng Thập đi chỗ ở mới rồi, mới rời đi.
Lăng Thập bận rộn ở phòng bếp, tính làm bữa khuya ăn.
Vu Cửu thì nằm trên sofa xem video mới Lâm Thiên Song gửi qua, một lời khó nói hết.
Lâm Thiên Song thoạt trông thật ngây thơ trong trắng, sao lại điên cuồng buông thả như vậy?
Có điều ngẫm nghĩ lại một chút thì dường như cũng bình thường, cũng dám bỏ thuốc với Kỳ Dụ Văn, thì nhảy cái điệu khiêu dâm như vậy cũng coi là thu bớt rồi.
Giữa lúc đang ngẩn người thì Lâm Thiên Song hỏi: 【 lâu như vậy rồi, cô cũng chưa nói tôi nhảy có chỗ nào không tốt.
】
Lúc Vu Cửu còn đang cân nhắc đáp lại như thế nào, Lâm Thiên Song lại nói: 【 tìm cái thời gian chúng ta gặp mặt một lần đi, cô hướng dẫn tôi nhé ~】
Nhìn thấy cái đuôi nhỏ này, Vu Cửu đã tưởng tượng bay xa ra giọng điệu nhão dính làm nũng của Lâm Thiên Song.
Vu Cửu thầm nghĩ mình có thể hướng dẫn cái rắm, cô còn phải đi điều trị ung thư dạ dày.
Đi thẳng tới trước mặt Kỳ Dụ Văn nhảy một đoạn, coi mức độ tức giận của Kỳ Dụ Văn thì không phải là có thể biết được rồi sao?
Lâm Thiên Song quấn mãi không buông đến khi nào được mới thôi: 【 (gọi) video cũng được, năn nỉ cô được không, nhìn thử giúp tôi.
Cô hướng dẫn tôi một chút, tôi vừa mới nhìn thấy Vu Cửu dọn ra ngoài rồi, cơ hội tốt của tôi liền lập tức muốn tới rồi ~】
"......"
Trà xanh chết tiệt này, cô chờ đó..