Kỳ Dụ Văn không yên tâm, vẫn bảo bác sĩ trực ban lại đây khám kiểm tra cho Vu Cửu hết một chút, rồi lại đổi thuốc cho vết thương ở trán một cái, mới yên tâm mang cô về nhà.
"Giờ tôi có hơi đói, Kỳ Dụ Văn, cô đói bụng không?"
Kỳ Dụ Văn cũng đói, từ sau khi mang thai, sức ăn của cô ấy liền nhiều thêm một tí: "Vậy chúng ta đi ăn một bữa trước."
"Ừ."
Vu Cửu chủ động dắt lấy tay Kỳ Dụ Văn, đem năm ngón tay chen vào khoảng hở giữa những ngón tay của cô ấy, lòng bàn tay dán sát, nhiệt độ của hai người truyền giao nhau.
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, rất muốn nhẫn nhịn niềm vui ngầm trong lòng, lại vẫn bày ra ý cười ở khóe môi.
Vu Cửu cảm thấy buồn cười, nhưng cũng chẳng trêu chọc cô ấy.
Có điều, ý nghĩ hoài nghi Kỳ Dụ Văn không có mất trí nhớ lúc trước lại lần nữa hiện lên ở trong lòng.
Bác sĩ y tá trực ca đêm ở bệnh viện đều nhìn thấy cảnh tượng hai người đan mười ngón tay với nhau rời đi, đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Lúc trước hai người này đều mất trí nhớ hết, hiếm khi có hành động thân mật gì, quá lắm chỉ là thấy Kỳ Dụ Văn tới thăm viếng mỗi ngày.
Không nghĩ tới bây giờ đã thân mật thế kia rồi.
-
Hiện tại đã hơn một giờ, rất nhiều tiệm ăn là kinh doanh 24h, nên liền có thể tìm được một tiệm ăn rất dễ dàng.
Kỳ Dụ Văn đã gọi món Vu Cửu thích ăn một cách vô cùng tự nhiên, liền đưa thực đơn trả cho người phục vụ.
Đầu mày Vu Cửu khe khẽ nhướng một cái, cô lại còn nhớ rằng khẩu vị của mình và Kỳ Dụ Văn thật ra là không được giống nhau nhiều lắm.
Kỳ Dụ Văn mất trí nhớ rồi mà lại còn có thể gọi ra món cô thích ăn chính xác như vậy?
Thiệt hay điêu đây?
Kỳ Dụ Văn bưng ly nước lên uống vào một ngụm, không hề nhận ra chuyện mình khôi phục trí nhớ đã bại lộ: "Gần đây chúng ta ở nhà họ Kỳ."
"Ở nhà họ Kỳ thì ở nhà họ Kỳ vậy, hiện tại cô mang thai rồi, nói không chừng thì tôi chăm sóc không tốt."
Vu Cửu cũng không chán ghét Kỳ Tử Đồng, ngược lại còn cảm thấy bà ấy là người rất thú vị.
Rõ ràng trong cốt truyện ban đầu là mẹ chồng ác độc, nào ngờ đâu xuôi theo cốt truyện chệch hướng, bà ấy cũng hoàn toàn không giống y với cốt truyện gốc nữa.
Đương nhiên, còn có Kỳ Dụ Văn trước mặt......
Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy, Kỳ Dụ Văn của cốt truyện gốc bá đạo độc đoán vô lý, hiện tại đã thành một người ưa khóc, lúc thì còn có tí tùy hứng.
Hiện tại còn giả vờ mất trí nhớ với cô.
Kỳ Dụ Văn cũng ngẩng đầu nhìn Vu Cửu.
Trong mắt cô tràn ngập một hàm ý kiểu soi xét, bỗng dưng trong lòng cô ấy có hơi bất an.
"Làm sao vậy?"
Vu Cửu hơi lắc đầu, đôi mắt dần dần hiện vui cười: "Nhìn bừa chút."
"Ừm."
Vu Cửu cười, một tay chống đỡ gương mặt mình, muốn xem thử cô ấy còn muồn giả bộ thế nào.
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẫn luôn nghĩ về lời Vu Cửu nói khi ở bệnh viện, nhịp tim đến giờ vẫn chưa chậm lại, thường hay muốn liếc một cái Vu Cửu qua khóe mắt.
Bắt đầu từ câu nói 'người tôi thích' kia của Vu Cửu, thì Kỳ Dụ Văn vẫn luôn nhẫn nhịn cơn nước mắt, cũng kiềm nén đến chóp mũi đỏ bừng.
Vốn tưởng rằng cô ấy còn một con đường rất dài phải đi, nào ngờ rằng vào lúc cô ấy không lường được tới, Vu Cửu đã cười mà đưa đến một cành hoa hồng.
Kỳ Dụ Văn cụp đôi mắt xuống, bỗng nhiên cảm thấy mình làm bộ mất trí nhớ là một quyết định rất hay, cô ấy cũng muốn được Vu Cửu "phục vụ" một lần.
Hai người tự ôm ý định xấu riêng, mãi đến khi đồ ăn tới, lại ăn xong rồi tính tiền, cũng không có nói chuyện qua.
Sau khi đi khỏi tiệm ăn, Vu Cửu đã ợ no một cái, ngón út câu lấy ngón út của Kỳ Dụ Văn, lắc lắc: "Chúng ta về nhà đi."
"Được."
Sau khi hai người về đến nhà họ Kỳ thì liền đi vào phòng để quần áo của Kỳ Dụ Văn lấy đồ ngủ chuẩn bị tắm rửa.
"Tôi tớ trong nhà hồi trước cứ để hết quần áo của cô vào đây rồi, có điều tôi không biết để chỗ nào."
"Không sao, tôi tìm chút là được."
Phong cách ăn mặc của hai người khác biệt rất nhiều, Vu Cửu đã tìm được liền rất nhanh nơi xếp để riêng quần áo của cô, tiếp đó cô đã thấy được đồ ngủ của mình......
Lại là áo sơ mi màu trắng kèm theo với quần đùi màu đen.
Bộ đồ ngủ cần thiết để dụ Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn cũng đã trông thấy, mím môi vờ làm như không biết sự tình.
Vu Cửu lấy theo trang phục liền đi, không nói thêm một câu nào.
Kỳ Dụ Văn ló đầu nhìn theo bóng dáng Vu Cửu rời đi, thầm nghĩ không ổn, đồ ngủ lấy từ biệt thự về đây lại bị người làm bỏ vào tới phòng cất quần áo của cô ấy rồi.
Hai người tự mình đi tắm rửa.
Đầu Vu Cửu có thương tích không thể gội đầu, cho nên cô ra ngoài được sớm, đi đến phòng Kỳ Dụ Văn nhảy lên giường, nhào vào trên giường lớn mềm mại.
"Chán quá đi, di động tôi đâu?"
Kỳ Dụ Văn tắm rửa ngay trong phòng tắm thuộc phòng ngủ của mình, Vu Cửu banh họng hỏi một câu: "Người chết! Di động của tôi nằm ở đâu?"
Lại lần nữa nghe được cái xưng hô 'người chết' này, Kỳ Dụ Văn có hơi hoảng hốt.
Qua mất hồi lâu sau mới trả lời: "Di động cô bị hỏng lúc tai nạn xe cộ rồi, cô muốn dùng di động thì dùng của tôi cũng được."
"Ok."
Vu Cửu tìm được di động của Kỳ Dụ Văn, không qua được nhận diện khuôn mặt, mật mã cũng không biết.
Lúc này, trong lòng đã nổi lên một biện pháp.
Cô thoáng nhìn phòng tắm một cái, liền đi về hướng bên đó, dứt khoát lưu loát mà đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn nằm trong bồn tắm, bọt bong bóng che phủ ở dưới xương quai xanh, đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Vu Cửu đi qua đến, nửa ngồi xổm xuống, tay trái ấn giữ cổ áo mình để bản thân không lộ hàng, tiếp theo sau, dùng mặt Kỳ Dụ Văn mở khóa rồi liền quay đầu đi ra ngoài, để lại một mình Kỳ Dụ Văn ngẩn ra trong bồn tắm.
"Cô ấy đây là đang làm cái gì?"
Muốn mở khóa di động vậy sao không hỏi mật mã, mà là đặc biệt chạy vào để dùng mặt người ta mở khóa?
Vu Cửu đã để dành tâm tư nhỏ, không phải Kỳ Dụ Văn muốn giả vờ mất trí nhớ sao? Vậy cô liền muốn đánh sập rào cản tâm lý của cô ấy từng bước một, để cô ấy không giả vờ tiếp nổi.
Di động Kỳ của Dụ Văn vô cùng đơn giản, không có phần mềm thừa thãi gì, cái duy nhất tương đối đặc biệt chính là hình nền, là ảnh chụp chung của hai người ở bệnh viện.
Trông tình hình vừa rồi của Kỳ Dụ Văn trong phòng tắm thì đoán là còn phải thật lâu mới có thể ra tới, Vu Cửu liền đã tải về một trò chơi âm nhạc mà mình thường luôn chơi, rồi bắt đầu chơi.
Chờ khi Kỳ Dụ Văn ra ngoài thì liền thấy Vu Cửu ngồi ở bên giường chơi trò chơi.
Bởi vì nằm viện thời gian dài, Vu Cửu càng gầy hơn mấy phần so với trước kia, xương cột sống có thể thấy được từ bên ngoài quần áo một cách rõ ràng.
Vu Cửu chỉ chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại, Kỳ Dụ Văn vừa ra tới thì cô biết được ngay.
"Tắm xong rồi?"
Vu Cửu không có chơi xong một ván này, combo vẫn luôn không có đứt đoạn bị cô bỏ qua, trực tiếp rời khỏi trò chơi rồi.
"Ừ."
Kỳ Dụ Văn cố ý không có sấy tóc.
Lần trước, hồi sinh nhật Kỳ Dụ Tinh, đã để lại một tiếc nuối cho cô ấy, lần này nhất định đòi Vu Cửu sấy tóc cho cô ấy một lần.
Vu Cửu chẳng có nói gì, hết sức tự giác đi lấy máy sấy ra tới: "Cô ngồi đi, tôi sấy tóc cho cô."
Kỳ Dụ Văn cười cười với vẻ đạt được âm mưu, thoáng kéo một cái ghế dựa, ngồi ở gần chỗ phích cắm.
Vu Cửu cắm máy sấy tóc vào, đứng ở phía sau Kỳ Dụ Văn, sấy tóc thay cô ấy.
Mái tóc Kỳ Dụ Văn tương đối dài, hơn nữa vì để chăm sóc tóc, thì cũng khá là chú ý khi sấy tóc.
Hồi trước Vu Cửu từng cà khịa cô ấy chuyện này nhiều lần, nhưng mắt thì vẫn đã học được trình tự cùng kỹ thuật Kỳ Dụ Văn sấy tóc.
Sau khi sấy xong tóc, tay Vu Cửu ê ẩm lên, lắc lắc tay phải của mình rồi liền cầm máy sấy đi.
Kỳ Dụ Văn có tí lo lắng, Vu Cửu vừa mới xuất viện, cũng không biết thân thể có khó chịu hay không, thế mà lại cứ để cô sấy tóc cho mình.
Hình như có hơi quá đáng rồi.
Đợi khi Vu Cửu lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, Kỳ Dụ Văn hơi vẫy tay với cô: "Vu Cửu, cô lại đây."
"Làm sao vậy?"
Vu Cửu vừa đến gần, thì tay phải đã bị Kỳ Dụ Văn kéo lấy, chiếc tay ấm áp chậm rãi xoa bóp từ cổ tay đến bắp tay.
"Không sao, không cần xoa nữa, sấy tóc cái mà thôi, đi ngủ đi, đã khuya rồi."
Vu Cửu chuyển sang dắt lấy tay của Kỳ Dụ Văn, kéo theo cô ấy lên giường, đợi lát còn có chuyện muốn làm.
Kỳ Dụ Văn mới gối lên gối đầu thì ánh đèn phòng ngủ đã được tắt đi, đã chìm vào một màn tối đen.
Nhịp tim bỗng nhiên nhanh hơn, bên tai nghe được âm thanh sột soạt phát ra bên cạnh, càng tăng thêm một phần thấp thỏm.
Lúc đang muốn mở miệng hỏi Vu Cửu sao còn không ngủ, thì Vu Cửu đột nhiên lật người ngồi cưỡi trên người cô ấy: "Kỳ Dụ Văn."
Hô hấp của Kỳ Dụ Văn chợt nghẹn lại, hơi mím môi tỏ vẻ bình định: "Sao vậy?"
Vu Cửu trong bóng tối cười đến độ gian xảo, lần này cô muốn coi thử Kỳ Dụ Văn có thể giả vờ bao lâu, thế mà dám chơi cái trò hù người kia với cô?
Cô chính là cấp bậc tổ nghề hù người ta.
Đôi tay Vu Cửu dò vào trong quần áo Kỳ Dụ Văn, ngón cái lượn quanh ven rốn cô ấy, tiếp đó dời lên từng chút từng chút.
Khi sắp sửa đụng tới một chỗ kia, thì đôi tay xuôi theo da thịt trượt đi hướng ra sau lưng.
Kỳ Dụ Văn mím môi, không để mình phát ra âm thanh, nhưng cũng chẳng ngăn cản.
Eo Vu Cửu chậm rãi cong đi xuống, đôi tay sờ đến xương bả vai của Kỳ Dụ Văn.
Đầu ngón tay hơi hơi dùng sức xoa xoa, người dưới thân thoáng run rẩy một chút vẻ khó nén được.
"Không được......"
"Không được cái gì?"
Kỳ Dụ Văn dứt khoát ôm lấy Vu Cửu, giam cầm cô chặt chẽ ở trong lòng mình, không để cô động đậy nữa.
Vu Cửu cười cười, cằm lót ở trên vai Kỳ Dụ Văn, nhẹ giọng hỏi ở bên tai cô ấy: "Tối hôm đó cô chính là ôm tôi như vậy, cào lưng tôi hết một đường lại một đường vết đỏ, vô cùng đau,.
Tôi cũng định vứt cô ở trên giường luôn, chạy lấy người."
Giữa mày Kỳ Dụ Văn hơi chau.
Cô ấy chỉ là sợ đau, lại không hy vọng Vu Cửu dừng lại, chỉ có thể dùng tay cào trên lưng Vu Cửu.
Lại chẳng để ý là cô ấy dùng sức cào đến độ nào.
"Nhưng mà, sau đó cô trói tôi lại rồi không phải sao?"
Vu Cửu thoáng cười thành tiếng triệt để, đầu ngón tay phác họa ở bên rìa xương bả vai Kỳ Dụ Văn: "Chà, nhớ ra rồi ha."
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn ra một chút, mãi một hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng lại được.
Vu Cửu phát hiện sức lực Kỳ Dụ Văn ôm mình lỏng đi, tay liền duỗi ra đến từ trong quần áo Kỳ Dụ Văn, chống đôi tay ở bên cạnh cô ấy: "Không phải cô mất trí nhớ rồi sao?"
Kỳ Dụ Văn khẽ cắn môi dưới, cô ấy lại bị Vu Cửu lừa cho một lần nữa.
Vì sao mỗi lần đều sẽ trúng một chiêu này của Vu Cửu?
Dù cho là lần trước ở phòng khách sắc dục với cô ấy, hay là cái lần cô ấy bị còng lại kia......
Vu Cửu xoay người xuống khỏi từ trên người Kỳ Dụ Văn, cất ra tiếng thở dài hớn hở từ trong miệng, cười tủm tỉm mà đắp chăn đàng hoàng cho mình cùng Kỳ Dụ Văn: "Thầy thuốc Vu tôi đúng là 'bàn tay thần diệu' nà, cứu giúp thành công được một bệnh nhân mất trí nhớ."
Tay Kỳ Dụ Văn vươn ra tới từ trong chăn, thoáng đẩy Vu Cửu một phát: "Cô lại lừa tôi?"
"Ai lừa ai trước?"
Kỳ Dụ Văn hết cách nói được.
Vu Cửu nghiêng người nằm xuống: "Cô khôi phục trí nhớ hồi nào?"
Chuyện tới bây giờ cũng chẳng giấu giếm thêm được gì nữa, Kỳ Dụ Văn bèn thẳng thắn trung thực mà nói: "Sau khi cô đâm vào tường."
Vu Cửu ngẫm nghĩ cẩn thận.
Trong tiểu thuyết, mất trí nhớ do bị kích thích mà gây nên, quy luật khôi phục thật đúng là chịu thêm một lần kích thích.
Nguyên lý thì không khác biệt lắm với việc mình lại đâm đầu một lần là khôi phục trí nhớ, đều là lấy độc trị độc.
"Vậy vì sao cô muốn giả vờ mất trí nhớ?"
Lần này Kỳ Dụ Văn không trả lời nữa, sao cô ấy không biết xấu hổ mà đem lý do trẻ con lại tùy hứng kia nói ra.
Vu Cửu hơi chớp mắt, với hiểu biết của cô về Kỳ Dụ Văn thì có thể đoán ra đại khái một phần tầm nào, bèn hỏi: "Cô có yêu cầu gì với tôi sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng trở mình, đưa lưng về phía Vu Cửu.
Việc bị Vu Cửu sắc dục mà tiết tháo rớt sạch vừa rồi, làm cô ấy lúc này vẫn thật xấu hổ.
"Không có."
"Không nói thì thôi vậy, ngủ ngon."
Có lẽ là không có thói quen lấy quan hệ "tình nhân" cùng chung chăn gối với Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu nói xong lời thì liền hơi nhích ra hướng ngoài, đi ngủ một mình rồi.
Trông mong của Kỳ Dụ Văn thoáng hụt hẫng, thoáng lật người một cái, chủ động ôm lấy Vu Cửu.
Vu Cửu nghiêng người, rúc vào trong lòng Kỳ Dụ Văn: "Tiếp nhận hoàn tất yêu cầu thứ nhất."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn giương lên, đêm này cô ấy đã ngủ một giấc ngon lành hiếm hoi.
Hôm sau.
Mọi người cùng ngồi với nhau ăn bữa sáng, Kỳ Tử Đồng đã quan sát tỉ mỉ tương tác qua lại của Kỳ Dụ Văn cùng Vu Cửu.
Vào rạng sáng thì Kỳ Tử Đồng đã nghe được từ chỗ Qua Kim Vũ đó chuyện Vu Cửu khôi phục trí nhớ, có điều thời gian đã muộn rồi, nên bà ấy không đi quấy rầy, sáng nay vừa nhìn thế này......
Không phải chỉ có Vu Cửu khôi phục trí nhớ rồi sao?
Vì sao dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh của Kỳ Dụ Văn đối với Vu Cửu cũng không còn nữa.
"Cô ăn cái này nhiều một chút."
"Tẩm bổ từ từ, cô đã quên chuyện tôi bị bổ hộc máu hồi trước rồi à?"
Kỳ Dụ Văn dừng một chút, liền lấy canh đại bổ trước mặt Vu Cửu ra: "Tôi gọi bác sĩ dinh dưỡng lần trước về đây lại."
"Được."
Rốt cuộc Kỳ Tử Đồng đã suy nghĩ thông suốt: "Dụ Văn cũng khôi phục trí nhớ rồi?"
Vu Cửu cầm nĩa thoáng chọc trứng ốp la trong đĩa một chút: "Đúng vậy."
Kỳ Tử Đồng hơi nhìn Kỳ Dụ Văn một cách kinh ngạc: "Trong một đêm à?"
Vu Cửu khẽ liếm tương cà chua nơi khóe miệng, rắm thối (ngạo mạn) lại gợi đòn: "Có tôi ở đây còn có thể không khôi phục trí nhớ à?"
Kỳ Dụ Văn khẽ gật đầu, nói lấy lệ: "Ừm."
Khi Kỳ Tử Đồng đang muốn hỏi Vu Cửu làm được như thế nào, thì liền nghe cô đã nói một câu ——
"Thao tác cơ bản, chớ 6." (*)
(*) Tên viết tắt, cũng là một meme nổi tiếng, bắt nguồn từ một buổi phát sóng trận game trực tiếp, ý nghĩa đầy đủ là: chuyện bình thường thôi, bảo mọi người bình tĩnh giữ trật tự, đừng ầm ĩ nữa.
6 là cách phát âm đồng âm của 溜" và "牛", ngôn ngữ mạng của một lời khen ai đó pro, trâu bò,...!đôi khi cũng là lời mỉa, chế giễu.
(lược dịch từ baidu)
Kỳ Tử Đồng: "......".