(dân F.A/độc thân) nữa.
Điều Vu Cửu sợ nhất không phải Kỳ Dụ Văn tức giận, mà là sợ cô ấy khóc.
Kỳ Dụ Văn khi tức giận không giống với người bình thường.
Cô ấy sẽ không mắng Vu Cửu, càng sẽ không đánh cô, chỉ biết một mình ấm ức, bày đặt nói thêm một lời 'miệng một đằng lòng một nẻo' hù Vu Cửu sợ.
Nếu là tức giận lúc bình thường thì còn dễ nói, da mặt dày chút, mặc cô ấy đánh một trận mắng một cái thì qua đi mất.
Nhưng mà khóc, thì Vu Cửu không thể thờ ơ ngó lơ, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vu Cửu buông bút trong tay xuống, đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn với một vẻ mặt mờ mịt vô tội, trong giọng nói loáng thoáng có tí nóng vội không biết làm sao, giống như là tự dưng vô cớ bị nhắm vào rồi vậy.
"Làm sao đấy?"
Dường như không hiểu nguyên do lời Kỳ Dụ Văn mới vừa nói.
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu: "Cô nói nỗi sầu thứ năm đời người......"
Vu Cửu hỏi lại: "Cái câu nói không chăm sóc cô tốt là nỗi sầu thứ năm cuộc đời tôi kia ấy hả?"
"......"
Kỳ Dụ Văn ngẩn ngơ một trận.
Khi nãy giọng Vu Cửu không lớn, vừa bị cô đánh lừa như vậy một cái thì tự bản thân cũng trở nên hoài nghi.
Mới nãy cái Vu Cửu nói là câu khẳng định hay là phủ định ấy nhỉ?
Vu Cửu tranh thủ 'rèn sắt khi còn nóng', ôm lấy cổ cô ấy, hôn điên cuồng lên mặt cô ấy một trận: "Mình mới không rời bỏ đằng ấy đâu."
Lúc này, vừa dịp một người làm đi lên tới, nhìn thấy hai người đang thân mật bèn tính xoay người rời đi, nào từng nghĩ tới Vu Cửu bám vào cổ Kỳ Dụ Văn, gọi người kia lại: "Ăn được rồi hay chưa? Tụi tôi đều đói cả."
Người làm hơi ngẩn ra, thoáng vội gật đầu: "Sắp rồi, bà chủ đã trở về rồi."
Hiện tại Vu Cửu hoàn toàn chính là một bậc thầy môn lừa đảo, kéo tay Kỳ Dụ Văn theo đi xuống lầu liền, hỏi với vẻ tha thiết: "Cô có đói không?"
Kỳ Dụ Văn còn chưa lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ừ."
Vu Cửu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng.
Từ chỗ này đến phòng ăn còn một đoạn khoảng cách, bèn nói tới chuyện ở trường hôm nay với Kỳ Dụ Văn, nín thinh không nhắc tới Lương Dư Kha cùng lời nói càu nhàu vừa rồi kia của mình.
Từ sau khi ly hôn thì Kỳ Tử Đồng liền đã thành một người phụ nữ "nội trợ", thậm chí vào thời gian nghỉ trưa cũng sẽ lặn lội về tới ăn bữa trưa trong nhà.
Có điều hôm nay bà ấy còn dẫn theo một người ngoài mong đợi trở về.
—— Qua Kim Vũ.
"Í! Này không phải Vu Cửu sao? Mấy ngày không gặp sao mà lôi thôi như vậy rồi?"
Qua Kim Vũ chú ý tới ánh mắt dè dặt cẩn thận của Vu Cửu khi dắt lấy Kỳ Dụ Văn kia, còn thường hay muốn nhìn người bên cạnh một cái, hoàn toàn chính là cái dáng vẻ người vợ bị kiểm soát chặt.
Đây còn là cô gái Gatling thẳng như sắt thép hồi đó kia sao?
Vu Cửu thoáng liếc cô ấy trắng con mắt.
Lần trước gặp được khi đi khám thai với Kỳ Dụ Văn, có một câu mà cái cô này đã nói từ đầu chí cuối.
Bây giờ, mới không gặp hai ba tuần, thì lại nói một lần nữa.
Đúng là không chê phiền mà.
"Cô biến phứt đi, về phương diện khiến cho người ta bực bội thì cô đúng là vượt mặt, cho tất cả hít khói."
Kỳ Dụ Văn luôn luôn không thích nói chuyện, sau khi có bầu thì càng như thế, giống tự kỷ rồi vậy, chỉ thích nói chuyện với Vu Cửu.
Cô ấy toàn là phớt lờ những người khác, còn muốn sang chảnh kiêu ngạo hơn so với hồi trước.
Cô ấy thong thả ung dung ngồi ở trước bàn ăn, tiếp sau kéo Vu Cửu đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Đừng quấy quá với cậu ta."
Kỳ Tử Đồng đi rửa tay rồi quay lại, trông thấy Qua Kim Vũ còn ở đó trêu chọc Vu Cửu, cũng đã nói một câu: "Rửa tay ăn cơm."
Bất kể là Kỳ Dụ Văn hay là Kỳ Tử Đồng cũng đều là bênh vực Vu Cửu vô điều kiện.
Một người ngoài như Qua Kim Vũ đứng về phía đối lập với mọi người, đành phải thở ngắn than dài mà đi rửa cái tay, trở lại.
"Dụ Văn à, thai có từng động chứ?"
Vu Cửu cầm đũa lên, miệng lại bắt đầu ngứa rồi: "Em bé nào dám động, sợ lắm."
Kỳ Dụ Văn thoáng lạnh lùng liếc một cái, Vu Cửu mau mau câm mồm ăn cơm, rón rén như chim cút vậy.
Kỳ Tử Đồng không hiểu nổi Vu Cửu, không trêu vào nổi mà lại muốn đi chọc, rắp tâm tìm chết.
Không hiểu 'khoảng cách tạo nên cái đẹp' sao?
Lớp học của năm hai Đại học Bắc Khai sao ít như vậy?
Thời gian Vu Cửu ở lại trường lại không thể dài hơn một chút sao?
Một ít sườn xào chua ngọt đã được thả vào trong chén Kỳ Dụ Văn, lúc này tâm tình của cô ấy mới tốt một chút, nói: "Tối hôm qua đã động."
Vu Cửu vừa chợt ngẩng đầu: "Sao cô không nói với tôi!"
Kỳ Dụ Văn cũng không thèm nhìn tới Vu Cửu, dường như chỉ là đang nói một chuyện nhỏ như 'trà dầu gạo muối' (chuyện thiết yếu bình thường trong cuộc sống): "Cô ngủ rất say."
"......"
Răng Vu Cửu cắn vào đũa, hoá ra sáng sớm hôm nay Kỳ Dụ Văn cứ mặt nặng mày nhẹ là bởi vì chuyện này.
Qua Kim Vũ thoáng cười gian xảo, gãi gãi cánh mũi của mình, hóng biến không chê to chuyện: "Vu Cửu, đáng tiếc hông? Bỏ lỡ mất lần đầu tiên bà xã động thai, nếu mà tôi không hỏi thì cả đời này cô cũng không biết."
Chất lượng giấc ngủ của Vu Cửu rất tốt, đơn giản là gọi không tỉnh, đánh thức rồi còn cáu kỉnh khi ngủ dậy.
Đến giờ Kỳ Dụ Văn vẫn ghi nhớ cái bài học kinh nghiệm này.
Rạng sáng cái hôm nào, vẫn còn nhớ rõ mồn một chuyện Vu Cửu gõ cồng bên giường mình.
Cho nên Kỳ Dụ Văn vốn dĩ là không tính gọi Vu Cửu, động thai lại không phải chuyện lớn gì.
Vu Cửu hoàn toàn không biết mình đã để lại bóng ma tâm lý bao nhiêu cho Kỳ Dụ Văn, dùng ngón tay chọc chọc cô ấy: "Lần sau tôi không dậy thì cô cứ đá tôi dậy là được.
Nếu tôi có cáu gắt khi ngủ dậy thì lại đá một cái thì tôi liền ngoan ngay."
Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu, cô ấy thà rằng tự giận hờn dỗi giận cả đêm, cũng sẽ không đi đá Vu Cửu.
Qua Kim Vũ vỗ cái bàn một phát, chỉ vào Kỳ Dụ Văn mà nói: "Dụ Văn, hãy vùng dậy làm người bề trên đi chứ, cái người trẻ trâu Vu Cửu này không trị một chút thì ổn sao được!"
Vu Cửu giơ đũa trong tay lên, suýt chút thì muốn đánh lên tới với Qua Kim Vũ: "Chuyện nhà chúng tôi, ai cần cô lo!"
Kỳ Dụ Văn ấn giữ Vu Cửu, Kỳ Tử Đồng bên kia thoáng trừng mắt với Qua Kim Vũ một cái, lúc này mới yên tĩnh lại.
"Đã nói đừng nhốn nháo với cậu ta."
Vu Cửu thoáng gật đầu, ngoan ngoãn vẹn phần, chuyển biến từ Gatling đến bé thỏ trắng chỉ trong một câu nói của Kỳ Dụ Văn: "Ăn cơm ăn cơm."
Qua Kim Vũ rất ý tứ, ăn hết mấy ngụm thì liền đặt đũa xuống, hôm nay cô ấy tới là có chuyện nghiêm chỉnh đó.
Khi ở trên đường thì vừa lúc gặp được Kỳ Tử Đồng, rồi liền đi theo xe bà ấy lại đây ké cơm.
"Ờ thì, có một việc tớ phải nói với các cậu."
Kỳ Dụ Văn cùng Kỳ Tử Đồng đều không cảm thấy hứng thú lắm, Vu Cửu thì lại hóng hớt thật sự: "Cái gì?"
Qua Kim Vũ nhướng mày lên, cười cười: "Tôi với chị của cô yêu nhau rồi."
Vu Cửu thoáng dừng một chút, vô thức nhìn thoáng qua Kỳ Dụ Văn ở bên cạnh, thấy cô ấy thờ ơ hờ hững thì mới dám cho phản ứng: "Đi thẳng đứng ngay, không làm chó nữa! (*) Chuyện là khi nào?"
(*) Đây là câu nói đáp trả một cách hài hước khi được đối phương thông báo đã hết độc thân/xác lập mối quan hệ chính thức.
Qua Kim Vũ với vẻ mặt mê gái, làm Vu Cửu nhìn đến độ bày ra biểu cảm chán ghét:"Ngay hôm qua, sau này tôi cũng là chị của cô, cô phải giành sự tôn trọng một chút với tôi."
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Qua Kim Vũ: "Lâm Thiên Nguyên không phải chị của Vu Cửu, chị ta không xứng."
Mặt Qua Kim Vũ thoáng sững lại, quả nhiên Kỳ Dụ Văn là người đầu tiên có ý kiến......
Chung quy, nói thế nào thì Lâm Thiên Nguyên suýt chút nữa làm mất con của Kỳ Dụ Văn, còn xém tí khiến Vu Cửu mất mạng rồi.
Điều này đối với Kỳ Dụ Văn mà nói thì hoàn toàn được coi như là vào mối thù sâu đẫm máu.
Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng Qua Kim Vũ vẫn cảm thấy lời của bản thân không đúng lúc: "Vậy tớ......"
Khóe môi Kỳ Dụ Văn hơi thoáng giương lên, Qua Kim Vũ thấy mà sửng sốt, không khỏi phải dừng câu chuyện lại, tiếp sau, lại nghe Kỳ Dụ Văn bổ sung một câu nữa: "Chúc hai người hạnh phúc, đừng dẫn chị ta tới lượn lờ trước mặt tớ và Vu Cửu là được."
Qua Kim Vũ vội gật đầu không ngừng, đương nhiên cô ấy sẽ không làm như vậy, cười nói: "Đương nhiên sẽ không, chờ mọi người thật sự hòa giải rồi lại nói."
Quả nhiên sau khi Kỳ Dụ Văn cùng ở bên Vu Cửu thì tính tình tốt được không ít, loại chuyện này cũng là cái có thể thương lượng được.
"Ừ."
Sau bữa ăn, Vu Cửu đi tản bộ cùng Kỳ Dụ Văn theo thường lệ.
Dáng người Kỳ Dụ Văn trước khi mang bầu thì thon thả mảnh mai, mang thai được năm tháng hơn, mặc một chiếc áo khoác ngoài trong thời tiết của tháng mười một thì cũng hoàn toàn nhìn không ra được là một bà bầu.
"Cô còn trách Lâm Thiên Nguyên sao?"
Mùa thu, là thời điểm lá rụng, một chiếc lá rơi ở trên vai Vu Cửu.
Cô ấy thủng thỉnh gỡ bỏ chiếc lá kia xuống, vò ở lòng bàn tay, tiếng nát vụn vang lên giòn giã nơi lòng bàn tay.
Kỳ Dụ Văn mở tay ra, mảnh vụn bị gió thổi qua tung bay lả tả đi mất.
"Tôi không nên hận chị ta sao?"
Vu Cửu tựa đầu vào trên vai Kỳ Dụ Văn, nói phụ họa với vẻ nịnh bợ: "Nên hận, tôi cũng chưa bao giờ chuồn khỏi cạnh bên cô, thế mà chị ta dám cướp tôi đi."
Kỳ Dụ Văn thoáng phủi tay, tiếp theo thì giơ tay lên véo lấy cằm Vu Cửu lắc trái lắc phải: "Nhưng mà trước kia cô luôn nói muốn đi."
Vu Cửu hơi cười lúng túng: "Cô đừng nhớ đến cái chuyện đó nữa, mỗi lần nhớ tới thì cô đều muốn tức giận với tôi, giận dỗi không tốt đối với thân thể của cô."
Kỳ Dụ Văn buông tay, cắm vào trong túi của mình, trong đầu nhớ lại đến lời người làm nói không lâu trước đó: "Tôi không phải cố ý tức giận với cô, Vu Cửu, cô đừng thấy tôi phiền, được chứ?"
Vu Cửu dừng bước chân, nghiêm túc mà xoay người Kỳ Dụ Văn về phía mình, dùng ngón tay véo lấy cái mũi của cô ấy, nói vẻ buồn bực: "Cô nói lời kiểu đó thì tôi mới muốn thấy phiền với cô."
Kỳ Dụ Văn chợt cười khe khẽ, đi tới trước gần Vu Cửu rồi liền buông tay, một cái hôn dừng ở khóe môi Vu Cửu.
Lúc ra Vu Cửu mới nở tràn nụ cười: "Đi thôi, đi bộ đi bộ, hoạt động nhiều chút, về sau tốt cho sinh con, tôi nghe nói sinh mổ......"
Kỳ Dụ Văn cứ lẳng lặng lắng nghe Vu Cửu lải nhải như thế.
Từ trong lời của cô thì có thể biết được cô đã tìm hiểu kiến thức về thời gian mang thai cùng sinh nở không ít, nói tới rõ ràng đâu ra đấy luôn.
-
Sinh nhật của Vu Cửu sắp sửa đến như đã hẹn, Kỳ Dụ Văn đã chuẩn bị nhẫn kim cương định tặng Vu Cửu.
Cả hai kết hôn đã hơn hai tháng, nhẫn cũng chẳng có lấy một chiếc.
Mỗi lần thấy sự trống vắng nơi ngón tay của Vu Cửu, cô ấy đều cảm thấy buồn phiền.
Buổi tối ngày 11 tháng 11, Vu Cửu đưa điện thoại tới trước mặt Kỳ Dụ Văn: "Lão đại à, sắp tới 11-11 rồi, cô học giỏi toán, giúp tôi tính thử những hoạt động, ờ phụ phí gì đó này đi."
Kỳ Dụ Văn nhận lấy di động coi thử, nhớ tới tài sản trăm tỷ dưới danh nghĩa của Vu Cửu: "Cô thiếu chút tiền ấy sao?"
"Không thiếu nhưng mà đây là một loại thú vui, cô không hiểu đâu.
Nhưng cô thông thạo tính toán, đến đây đến đây."
Vu Cửu ngồi quỳ ở phía sau Kỳ Dụ Văn, cằm tựa vào trên vai cô ấy, nhìn cô ấy lấy ra máy tính trong di động, tính từng khoản từng khoản: "Cô còn thiếu một món 38.7 đồng là có thể đủ để đạt cái voucher này (phiếu tặng/mã giảm)."
"Cái gì? 38.7?"
Vu Cửu lấy di động về lại, rồi gấp rút mua một món đồ ăn vặt.
Sau đó Kỳ Dụ Văn nói: "Không đáp ứng điều kiện."
"Vậy mua cái gì?"
"Không biết."
Kỳ Dụ Văn chưa bao giờ tham gia 11-11 gì, thậm chí là chưa có từng bao giờ mua sắm trực tuyến, đồ đạc cần thiết thì đều có người chuẩn bị sẵn đưa lại đây ngay.
Vu Cửu ngẫm nghĩ, sau đó xoay người chạy mất.
Kỳ Dụ Văn chợt thoáng mỉm cười, có hơi tò mò là cô đã mua cái gì để gom đủ đơn.
Qua một lát sau, Vu Cửu liền đã trở lại, tâm trạng thoạt nhìn tốt vô cùng: "Tôi đi tắm rửa, cô đi ngủ trước đi."
"Được."
Vu Cửu để điện thoại ở đầu giường, rồi đi vào phòng vệ sinh thuộc trong phòng ngủ.
Kỳ Dụ Văn nhìn nhìn chiếc di động kia, ngứa ngáy trong lòng, bức thiết muốn biết rốt cuộc Vu Cửu đã mua cái gì.
Suy nghĩ chốc lát, vẫn cầm lấy di động của cô, dùng nhận diện gương mặt rồi mở khóa.
Kỳ Dụ Văn nhấn mở taobao (kiểu như shopee, lazada,...) ra thoáng nhìn thì......
Bao ngón tay?
Tiếng nước truyền ra tới từ trong phòng tắm, mặt Kỳ Dụ Văn nóng lên, không nhịn được tưởng tượng đến cảnh tượng trong phòng tắm.
Tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng luống cuống mà khô nóng, tay Kỳ Dụ Văn có hơi vô thức run rẩy tí, nhanh nhanh khóa màn hình di động để về lại đầu giường.
Vu Cửu vẫn chưa nhận thức được bí mật của mình đã bị phát hiện rồi, lúc tắm rửa xong đi ra ngoài phòng tắm thì liền phát hiện ánh mắt của Kỳ Dụ Văn sai sai.
"Làm sao vậy?"
Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu, ánh mắt lại không có thu bớt nửa phần: "Không có gì."
Vu Cửu bất an, thoáng đi tới trước một bước dò xét, rồi bước tiếp theo rút ngắn khoảng cách.
Quan sát Kỳ Dụ Văn suốt một đường, thoáng chậm rãi xê dịch tới mép giường.
"Cô còn không ngủ, mười một giờ hơn rồi."
Mái tóc của Vu Cửu đã uốn xoăn một lần hồi tháng chín, theo sự thay đổi của thời gian, tóc lại biến về lại tóc thẳng, chỉ có khi mái tóc nửa khô nửa ướt thì mới có thể lộ ra một độ xoăn tự nhiên.
Mùi thơm dịu trên người Vu Cửu lan ra, một tay chống ở ven giường, trong lúc lơ đãng thì để lộ ra nửa bên bả vai trắng nõn, xương quai xanh được cổ áo che đậy như ẩn như hiện.
Kỳ Dụ Văn luôn cảm thấy không có lúc nào là Vu Cửu không đang thu hút mình, mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại.
Chỉ là trước kia Qua Kim Vũ từng cảnh báo cô ấy thời kỳ đầu mang thai (ba tháng) thì không thể manh động.
Thường ngày Vu Cửu cũng là một bộ dáng tùy hứng kiểu tâm hồn trong sáng ít ham muốn, nên cho dù có dục vọng gì thì cô ấy cũng chỉ có thể đè ở đáy lòng.
Hiện tại, cô ấy chỉ muốn lột đồ Vu Cửu ra, phóng thích ham muốn cùng ảo tưởng của cô ấy.
Ánh mắt Kỳ Dụ Văn càng lúc càng không đứng đắn, rất mau thì Vu Cửu liền nhận ra được ý đồ của cô ấy.
Vu Cửu giữ nụ cười, lại gần đến bên người cô ấy, nói kiểu cố ý ghẹo cô ấy: "Đừng bảo là cô đang nghĩ về chuyện quá trớn gì đấy nhé?"
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn dần sâu hơn, nâng tay khoanh lấy eo thon của Vu Cửu, cánh môi dán vào trên vai cô, thấp giọng lẩm bẩm: "Có thể là vậy đấy.".