Bộ đồ ngủ (nội y) khêu gợi kia quả nhiên là mua bị lớn, Vu Cửu vốn tính tặng Qua Kim Vũ, lại suy nghĩ lỡ như ngày nào đó Kỳ Dụ Văn ăn mập rồi thì sao?
Vậy còn có thể dùng được.
Vì thế món đồ ngủ này cũng chỉ có thể nhét dưới đáy, chờ khi Kỳ Dụ Văn mập ra rồi thì lại lần nữa thấy ánh mặt trời.
Lúc Vu Cửu sàng tới sàng lui, thì lại đã bị Kỳ Tử Đồng tóm cho: "Sao con còn chưa đi học?"
"Ây chà, đã dậy muộn ạ, dứt khoát xin nghỉ rồi vậy.
Yên tâm, chiều con đi ngay."
Kỳ Tử Đồng hơi lắc đầu bất đắc dĩ, cái cô Vu Cửu này đúng là không dạy bảo thì không được rồi.
Kỳ Dụ Văn cũng không quan tâm việc học của Vu Cửu, xem ra bà ấy không thể không đứng ra rồi đây.
"Đi."
Kỳ Tử Đồng không quan tâm cô có xin nghỉ hay không, nắm lấy cổ tay của cô lôi cô đi: "Ta nhớ 10 giờ con còn có một tiết học, giờ đi tới vẫn kịp."
"Nào có như vậy được? Con cũng xin nghỉ cả rồi!"
Tuy rằng Kỳ Tử Đồng đã năm mươi mấy tuổi, nhưng sức lực khá lớn, bé gà con Vu Cửu này ở trước mặt bà ấy căn bản không sá là gì.
Cứ như vậy, Vu Cửu đã xin nghỉ vẫn bị nhét vô đại học Bắc Khai đi học.
Lúc đang buồn ngủ đến mức muốn nằm bò trên bàn ngủ, thì bị giảng viên đứng lớp đánh thức.
Giảng viên với ý cười tràn đầy nhìn Vu Cửu mông lung vẻ buồn ngủ: "Chủ tịch Kỳ bảo giảng viên chúng tôi quan tâm thật tốt với bạn học Vu Cửu."
Vu Cửu: "......"
Đời đại học của Vu Cửu từ nhẹ nhàng tiến hóa thẳng đến cấp độ địa ngục trong nháy mắt.
Sau khi về đến nhà, Vu Cửu ở trong nhà chờ Kỳ Tử Đồng về nhà.
Chờ đến tám giờ tối, mới nhìn thấy hai người phụ nữ nhà họ Kỳ này trở về.
Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu mà không hiểu ra sao cả, không biết vì sao cô cứ mãi nhìn chằm chằm vào mẹ cô ấy.
Kỳ Tử Đồng thì lại rất bình thường, bà ấy rất rõ ràng vì đâu cái dáng vẻ Vu Cửu thế này.
"Thế nào? Con có ý kiến gì sao?"
Vu Cửu cười chỉ có mẽ ngoài: "Thế thì đương nhiên là chẳng ý kiến."
Vu Cửu thấy Kỳ Tử Đồng sắp đi rồi, vội cầm lấy đồ vẫn luôn đặt ở bên người đuổi theo bà ấy: "Con có đồ tặng dì."
Kỳ Tử Đồng quay đầu lại nhìn cô: "Đồ gì? Còn phải tránh mặt Kỳ Dụ Văn."
Vu Cửu đưa ra một cái túi giấy: "Đồ ngủ con mua cho dì, lấy lòng dì chút."
"Để đó đi."
"Được, tạm biệt! Đúng rồi, nếu như được cho phép, vậy thì dì hãy tìm cho Dụ Văn Dụ Tinh một người cha kế đi, mẹ kế cũng được, sợ dì lẻ loi."
"......"
Buổi tối, trước khi sắp sửa ngủ, Vu Cửu nằm ở trên giường chuẩn bị nhắm mắt ngủ, thì đột nhiên có một cái chân đá ở sau lưng mình.
"Vu Cửu."
Vu Cửu bị giọng nói lạnh nhạt của Kỳ Dụ Văn hù tới mức giật mình một cái, quay đầu qua lại với vẻ mờ mịt: "Sao vậy?"
Kỳ Dụ Văn lay Vu Cửu qua tới, đưa điện thoại tới trước mặt Vu Cửu, cười lạnh mà nói: "Cô tặng mẹ tôi đồ ngủ khêu gợi à?"
Vu Cửu nhìn tin nhắn và hình ảnh Kỳ Tử Đồng gửi cho Kỳ Dụ Văn, da đầu suýt chút nữa nứt banh.
Cái người Kỳ Tử Đồng này sao lại còn ngầm hại mình!
Kỳ Dụ Văn úp ngược điện thoại lên giường, một tay nắm vào cổ áo Vu Cửu, nhìn vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Vu Cửu: "Hóa ra cô còn thích kiểu của mẹ tôi kia đấy."
Vu Cửu vội vàng xua tay: "Tôi không có thích! Cô nghe tôi giải thích!"
"Tôi không muốn nghe, mặc kệ là lý do gì, cô tặng mẹ tôi cái đó đều không phù hợp."
Vu Cửu từ trên giường bò dậy, nhanh chóng ôm lấy cổ Kỳ Dụ Văn, nằm nhoài dính xà nẹo vào trên người cô ấy: "Tôi thích cô, cái đó vốn dĩ là tôi mua để......!tính mặc cho cô xem đấy! Nhưng mà tôi mua bị lớn, mẹ cô hôm nay lại chơi xỏ tôi nữa, cho nên tôi liền sang tay cho bà ấy đó! Tôi lại chẳng có ý khác."
Khóe mắt Kỳ Dụ Văn hơi nheo lại, đã tóm được điểm chính trong lời nói: "Mặc cho tôi xem?"
Vu Cửu căng da đầu, gật đầu: "Phải."
"Ừm, tôi có một cái, giờ cô mặc liền cho tôi xem."
"......"
Dỗ yên được, lại chưa dỗ yên hoàn toàn.
Quả nhiên là Kỳ Dụ Văn có cất giữ một bộ đồ ngủ khêu gợi, chuẩn bị dành riêng cho Vu Cửu, chỉ là vẫn luôn ngượng ngùng lấy ra tới.
Lần này vừa khéo đúng dịp.
Vu Cửu ngồi chồm hổm ở trên giường, không lâu sau, Kỳ Dụ Văn đã trở lại, vứt đồ ngủ lên giường: "Mặc đi."
Không thể không nói, Kỳ Dụ Văn vẫn là một cô gái khá ngây thơ trong sáng, mua đồ ngủ khêu gợi cũng không tính là lộ liễu, chỉ là đạp vừa mức sở thích tình dục của chính cô ấy một cách hoàn hảo.
Là một chiếc áo sơ mi màu trắng nửa xuyên thấu, bên trong là một chiếc áo ống có dây, trang phục bên dưới thì rất ngắn, nhưng không đến mức để lộ ra cái gì.
Vu Cửu khẽ cười một tiếng, loại quần áo này cô cũng dám mặc ra ngoài đường, càng chớ nói là mặc ở phòng ngủ cho Kỳ Dụ Văn xem nữa.
"Được nha, tôi mặc."
Vu Cửu dứt khoát thay quần áo qua ở trước mặt Kỳ Dụ Văn, không e lệ rụt rè chút nào, ngược lại là Kỳ Dụ Văn đỏ mặt tía tai nhìn theo.
"Tôi mặc xong rồi."
Vu Cửu đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn, áo sơ mi hơi hơi tuột ra một tí, khoác ở trên cánh tay, chiếc tay mảnh khảnh trắng nõn xoa lên gương mặt cô ấy, nói kiểu đùa giỡn: "Vậy nên, cô muốn làm cái gì với tôi nào?"
Tầm mắt Kỳ Dụ Văn từ mặt Vu Cửu đi xuống thẳng tắp.
Khi sắp sửa nhìn đến phía dưới, thì một chân của Vu Cửu đã xoải tới trước một bước, chậm rãi đẩy Kỳ Dụ Văn dựa vào trên tường.
Cái chân kia tiện thế kê vào chỗ giữa hai chân cô ấy, nhẹ nhàng cọ xát mặt trong đùi của cô ấy.
Kỳ Dụ Văn có tí xấu hổ, dự tính ban đầu khi bảo Vu Cửu mặc bộ trang phục đây hình như không phải thế này, vì sao người ngượng ngùng thành mình rồi.
Vu Cửu thì lại đường đường hoàng hoàng, cũng không xấu hổ tẹo nào, thậm chí có hơi bạo dạn đến mức giống lưu manh.
Kỳ Dụ Văn thoáng âm thầm thở hắt ra một hơi ở trong lòng, khom lưng xuống bế ngang Vu Cửu lên, bế cô đến trên giường.
"Hôm nay tôi muốn chủ động."
Ngón tay của Vu Cửu sửa sang lại tóc tai hơi có vẻ lộn xộn của cô ấy: "Vậy là cô muốn ở bên trên?"
"Ừ."
"Không vấn đề gì."
Ánh đèn tắt, Kỳ Dụ Văn ôm cổ Vu Cửu, tiếng rên rỉ bí bức không ngừng.
Rõ ràng ở bên trên không phải là cái ý này......
Chẳng qua cũng thế.
Một tiếng sau, Vu Cửu ôm Kỳ Dụ Văn từ trên đùi mình xuống, quỳ giữa hai chân cô ấy, cởi bỏ từng món từng chiếc trang phục ngổn ngang trên người mình.
Tiếp theo sau, nằm sấp ở trên người Kỳ Dụ Văn, khẽ giọng nói nhỏ nơi tai cô ấy.
"Không đùa cô nữa, nói xong rằng cô chủ động, tới đi."
Cô quan tâm mà kêu là trêu tôi thế này à?
Kỳ Dụ Văn cắn răng, thân thể còn đang run rẩy nhanh chóng khôi phục thể lực, đè ngược Vu Cửu ở dưới người mình: "Này là cô nói đấy."
"Là tôi nói là tôi nói."
—
Vào năm lớp 11 ấy, Lăng Thập đã lấy giải nhất ở cuộc thi môn Vật lý, đã giành được tuyển thẳng của đại học Bắc Khai trước thời hạn.
Sau khi rảnh rỗi, cô bé sẽ thường xuyên đi tìm Kỳ Tuân chơi, hoặc là đi đại học Bắc Khai, cùng đi học bên cạnh Vu Cửu và Kỳ Dụ Tinh.
Vu Cửu vẫn luôn dùng ánh mắt nhiều chuyện lặng lẽ chú ý trạng thái giữa Lăng Thập và Kỳ Dụ Tinh.
Hai đứa này hình như vẫn chưa thành.
Kỳ Dụ Tinh đang rất 'trong nóng ngoài lạnh' mà theo đuổi Lăng Thập.
Lăng Thập quá trì độn, hoặc là giả ngu, không có một tẹo phản ứng nào đối với lời nói hành động ám muội các kiểu của Kỳ Dụ Tinh.
Vu Cửu càng nhìn càng bén mùi, cô cũng chưa bao giờ chủ động đi hỏi, cảm giác lén bí mật đẩy thuyền chèo cặp đôi thật không tồi.
Kiểu tình hình này thẳng suốt cho đến khi Lăng Thập vào tới đại học Bắc Khai đi học, biến hóa mới phát sinh thực chất.
Năm này, Vu Cửu là đại học năm tư, Kỳ Dụ Tinh năm ba, Lăng Thập năm nhất.
"Rốt cuộc hai đứa ở bên nhau rồi?"
Lăng Thập cười cười, tay khều lấy cánh tay của Vu Cửu: "Nhưng em vẫn mãi thích chị nhất."
Vu Cửu xoa xoa đầu Lăng Thập, cưng chiều mà nói: "Chị cũng thích tiểu Thập nhất."
Vừa dứt lời thì chân của Vu Cửu bị ôm lấy.
Cúi đầu thoáng nhìn, là Kỳ Tuân, khuôn mặt nhỏ cọ từng cái từng cái lên đùi Vu Cửu, dường như đang tìm cảm giác tồn tại.
Vu Cửu bế bé lên tới, hôn hôn gương mặt bé: "Ta cũng thích con nhất."
Kỳ Tuân vùi đầu vào vai Vu Cửu.
Bé cùng Kỳ Dụ Văn y một kiểu, không ưa nói chuyện, rất trong nóng ngoài lạnh.
Kỳ Dụ Tinh hỏi: "Chị Vu Cửu ơi, rốt cuộc thì chị có mấy người em gái tốt?"
"Quá nhiều rồi, em gái của chị nhiều lắm đấy."
Vu Cửu hơi ẩy Kỳ Tuân trong lòng: "Chị đi học đây."
Từ sau khi Kỳ Tuân biết đi thì sẽ luôn đeo cặp sách nhỏ sau lưng lên lớp học theo Vu Cửu, nhà trẻ cũng không vui vẻ chịu đi.
Bé không yêu cầu Vu Cửu ôm, cũng không quấy rầy Vu Cửu.
Sau khi cùng vào đến lớp, bé cũng lấy ra sách tranh ảnh trong cặp sách nhỏ của mình xem.
Ngoan đến vô lý.
Nếu không phải như vậy, Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu cũng sẽ không chiều theo bé.
Kiếp bám đuôi của Kỳ Tuân kết thúc sau khi Vu Cửu tốt nghiệp đại học.
Lúc đó, bởi vì thân thể không tốt mà Vu Cửu đã thành 'nhà báo' tại gia.
Kỳ Tử Đồng cùng Kỳ Dụ Văn sợ Kỳ Tuân đi theo riết Vu Cửu ngột ngạt thành bệnh, vẫn là bị đá một phát vào nhà trẻ đi học.
Hôm nay, Vu Cửu ngẩn người ngồi tựa trên ghế dựa ở phòng sách, trên mặt bàn là một tờ giấy viết thư, chỗ trống trên đó không còn một chữ.
Một cây bút đặt ở bên cạnh, nắp bút còn chưa có mở ra.
Hai năm trước, Vu Cửu nhận lời yêu cầu của Qua Kim Vũ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Sau khi khám xuống hết một loạt, đầu tiên hết thì Qua Kim Vũ suy sụp.
"Vu Cửu, cô thật sự không có khó chịu sao?"
Vu Cửu hơi lắc đầu, ánh mắt rệu rã: "Không có, tôi thật sự rất ổn."
Qua Kim Vũ thở ra một hơi nặng nề từ trong mũi, báo cáo kiểm tra trong tay bị cô ấy siết đến nhăn dúm dó, cảm thấy không thể hiểu nổi cực độ: "Trên người của cô lại chẳng được mấy chỗ là tốt, này nếu đặt ở nơi bất cứ một người nào thì đã sớm chết tám trăm lần."
Vu Cửu ngồi ở bên cạnh Qua Kim Vũ, rơi vào trầm tư, tín hiệu thân thể quái dị này làm cô cảm thấy bất thường.
Cái mà khoa học không giải thích được, vậy thì chỉ có thể dựa vào siêu hình (triết lý) để giải thích.
Cô là một người xuyên vào sách, xuyên đến cái thế giới này, chẳng lẽ là sẽ bị cưỡng chế tử vong? Hay là có nhân tố không rõ khác.
"Cô có muốn nằm viện điều trị không? Tuy rằng khả năng có thể chữa khỏi là cực thấp."
Vu Cửu hơi lắc đầu, thoáng vỗ vai Qua Kim Vũ, miễn cưỡng cười vui, nói: "Không trị đâu, mặc cho số phận vậy, cô ước đoán một chút tôi sống được bao lâu nữa?"
"Dựa theo hiểu biết của tôi mà nói thì cô sống không quá đêm nay.
Nhưng con người cô rõ ràng là không thể dựa vào tri thức của tôi để giải thích, cho nên tôi cũng không rõ lắm."
......
Chuyện này Vu Cửu vẫn luôn không dám nói với Kỳ Dụ Văn.
Nếu cô nhất định sẽ ngủm sớm, vậy nói cho Kỳ Dụ Văn biết thì nhất định sẽ khiến cô ấy cứ mãi sống trong sợ hãi.
Nếu cô sẽ không ngủm sớm, vậy càng không cần thiết phải nói với Kỳ Dụ Văn chuyện này.
Vu Cửu vốn là tính được ngày nào hay ngày ấy, coi thử sinh mệnh có thể đi được bao lâu.
Không nghĩ tới hai năm trôi qua rồi, Vu Cửu vẫn sống được rất tốt, nhưng tình hình thân thể thì luôn gay go trước sau như một.
Vu Cửu ngửa đầu, chân giẫm lên mặt đất xoay ghế dựa chơi.
Cuốn truyện cô xuyên vào này là truyện ngược, người ăn hành giai đoạn đầu là "Vu Cửu", giai đoạn sau thì giày vò Kỳ Dụ Văn.
Có thể là bởi vì cô chẳng đi theo tình tiết, dẫn tới thế giới sửa đổi cốt truyện.
Cô sắp sửa bỏ mạng, mà cái chết của cô sẽ mang lại tổn thương tâm lý cực lớn cho Kỳ Dụ Văn.
Vu Cửu tiếp tục suy tư, nhắm mắt thì thầm: "Nếu là truyện ngược, thì chết vào khi nào sẽ là tàn độc nhất đây?"
Vu Cửu bỗng dưng cầm lấy bút trên bàn, xoay thân bút ở đầu ngón tay cô hết một vòng, cuối cùng đã hung hăng viết năm chữ trên giấy:
—— Đại Biên cô chết chắc!.