Xuyên Vào Văn Mỹ Thực Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược


Ngưu lão thái sốt ruột bảo Lục Thời Nghiễn xem chữ của cháu trai mình viết, bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cầm mấy tờ giấy trở về với vẻ mặt hớn hở.

Bà ta còn khoe khoang chữ cháu ngoan của mình viết rất đẹp khắp nơi, khẳng định sẽ trở thành một ngôi sao về văn khúc.

Bị bà ta ngắt lời như vậy, đám người tụ tập ở đầu làng lập tức chuyển chủ đề từ nhà Trần Hi sang chuyện khác.

Vừa may mắn trở về nhà từ "bão đạn" ở đầu làng, Trần Hi nhảy xuống khỏi xe lừa thì lông mày đột nhiên nhướng lên.

Vừa rồi! Lục Thời Nghiễn cố ý nói sang chuyện khác sao?
Hắn giúp nàng sao?
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên, Trần Hi lập tức xì một tiếng trong lòng.

Làm sao có thể!
Lục Thời Nghiễn hận nhà bọn họ muốn chết.


Đoán chừng vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi.

Nàng lắc đầu nở nụ cười, chào hỏi với ca ca ở nhà trông nhà một tiếng, Trần Diệu cũng lại gần giúp đỡ cả nhà chuyển đồ từ trên xe lừa xuống.

Cũng có người cảm thấy thái độ của Lục Thời Nghiễn khi vừa mới gặp Trần gia ở đầu thôn có chút kỳ quái giống như Trần Hi.

Hoa Lê phản ứng nhanh nhất, nhìn Ngưu lão thái kích động bước vào cửa chính của Lục gia, nói với tiểu tức phụ ở bên cạnh: "Vừa rồi nếu không phải Lục tiểu tử và Ngưu thẩm tử nói chuyện, Trần gia nhà bọn họ làm sao có thể vào thôn một cách thuận lợi như vậy chứ?"
"Quên đi, khuê nữ Trần gia kia lòng dạ rất ác độc, ở trong thành cũng dám động đến dao, ngươi không sợ nàng mang theo dao tìm tới nhà ngươi à?"
Hoa Lê hừ một tiếng, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay đồn thổi trong thôn, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, chỉ bảo: "Ta làm đúng, sợ gì?"
"! Lục tiểu tử chắc chắn không giúp Trần gia bọn họ, ta thấy hắn là lười quan tâm tới bọn họ!"
"Cũng đúng, Trần gia đều là một đám mất lương tâm, dây dưa quan hệ với bọn họ làm gì.

"
Mọi người đều đang tụ tập ở cửa thôn, Lục Thời Nghiễn cho dù vào sân, cũng nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của bọn họ.

Nghe được lời của người trong thôn vừa hoài nghi lúc nãy hắn giúp Trần gia, hắn nhíu mày một chút.

Sau đó, lại nghe được trong bọn họ có người thay hắn phân trần rằng hắn sẽ không, cũng không có khả năng sẽ làm vậy.

Thấy vậy, sắc mặt hắn khôi phục như thường, che môi ho khan vài tiếng.

Tất nhiên là không rồi.

Vừa rồi căn bản không có ý này, hắn chỉ là, không muốn lại có bất kỳ liên lụy nào cùng Trần gia.

Cho dù chỉ là đem hắn và Trần gia đặt cùng một chỗ, thay hắn đòi công đạo, hắn cũng không nguyện ý.


Đó là một sự xúc phạm khác đối với hắn.

Ngày đó, sau khi đưa đồ trả lại, hắn và Trần gia cũng cắt đứt hoàn toàn, không còn bất kỳ liên quan gì nữa.

Cho dù có gặp mặt cũng sẽ không thèm nhìn thêm một cái.

Có lẽ là do đã đi đường xa như vậy, bị gió thổi cho nên mới vừa đi đến dưới hành lang, hắn đã lập tức ho khan.

Vào nhà sờ thử, nước trong ấm trà đã nguội lạnh, hắn lại ho khan một hồi, chờ khi cơn ho đã dịu đi một chút, lúc này hắn mới mang theo ấm nước đi đến phòng bếp múc nước, ngồi ở trước bếp lò nhỏ dưới hành lang, nhóm lửa nấu nước.

Mới vừa nhóm lửa xong, Ngưu lão thái mang vẻ mặt vui mừng bước nhanh vào.

"Lục tiểu tử! Chữ thằng nhóc nhà ta viết, ta đem đến rồi, ngươi mau xem đi.

" Người chưa vào sân đã nghe tiếng gọi.

"Có phải viết đẹp hơn so với lần trước không?
"Ta thấy rất đẹp!"
"Vừa to vừa ngay ngắn!"

"Ngươi mau…"
Ngưu lão thái bước nhanh vào trong thì thấy Lục Thời Nghiễn đang nhóm lửa dưới hành lang.

"Sao? Nấu cơm đấy à?" Bà ta hỏi.

Lục Thời Nghiễn nghiêng đầu ho một tiếng: "Nấu chút nước ạ.

"
Dứt lời, hắn cầm quạt hương bồ bên cạnh quạt vài cái vào bếp lò, sau đó đứng dậy: "Để ta xem.

"
Ngưu lão thái nhìn chằm chằm bếp lò của hắn, nhưng thấy hắn đưa tay đòi chữ cháu ngoan của mình viết, lập tức đưa qua.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận