Xuyên Về 1983


Chu Huệ quên cả khóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn em trai: “Em định nói chuyện với anh ấy à?”
Không biết vì sao, Chu Huệ cảm thấy em trai gần đây thay đổi rất nhiều, trước kia khôn khéo giảo hoạt, chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân, đối với cô không tốt như vậy.
"Vâng, em đi nói chuyện với anh ấy." Thư Nhiên không thể trơ mắt nhìn một cô gái tươi tắn như Chu Huệ bị đẩy vào lửa.
"Nhưng mà, em nói chuyện với anh ấy kiểu gì?" Đó chính là một tên côn đồ không nói đạo lý, Chu Huệ lo lắng: "Quên đi, em đừng đi.”
Thư Nhiên biết cô lo lắng cái gì: "Chị, không sao đâu, cho dù không đạt được thỏa thuận em cũng sẽ toàn Thận trở về, chị tin em.”
Chu Huệ không nói gì nữa, không chừng em trai có thể thành công, cô thật sự không muốn gả cho Từ Thận.
Thật ra trong lòng Thư Nhiên cũng không biết phải làm thế nào, sau hai lần gặp mặt ngắn ngủi cho cậu cảm giác Từ Thận cũng không phải người hoàn toàn không nói đạo lý.
"Vậy em phải cẩn thận, đừng tranh chấp với anh ấy." Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Huệ hổ thẹn dặn dò một câu.
Thư Nhiên: "Được.”
Mấy ngày nay công việc đồng áng không bận rộn lắm, ngày hôm sau Thư Nhiên kiếm cớ đi ra ngoài tìm Từ Thận.
Không giống như bọn họ đều sống trong thôn, Từ Thận ở trong thôn vốn không có nhà, nghe nói là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, sau đó kiếm được tiền mới an cư ở huyện thành.
Từ thôn đi huyện thành phải đi bộ hơn ba tiếng đồng hồ, đi thật thì chân chắc phế mất.
Thư Nhiên tìm được một thanh niên ở thôn bên cạnh luôn đi theo Từ Thận là Vương Đông: "Anh Đông, em là Chu Định ở thôn bên cạnh, em trai Chu Huệ.”
Chuyện Từ Thận muốn kết hôn, bọn họ là đàn em hẳn là biết hết rồi.
"Yo, em vợ!" Vương Đông quả nhiên biết, liên tục vỗ bả vai đơn bạc của Thư Nhiên, nhiệt tình chào hỏi: "Nào nào, vào đi, ăn chưa?”
Thư Nhiên vội vàng xua tay: "Ăn rồi, anh Đông, anh đi huyện thành à? Em có việc tìm anh Thận, nếu anh đi thì có thể cho em quá giang không?"
"Đi đi." Vương Đông nói: "Được rồi, anh đang chuẩn bị ra ngoài, em tìm anh Thận có chuyện gì?"
Thư Nhiên: "Là chuyện hôn sự đó, hơi rườm rà.


Vương Đông đã cưới vợ, gật đầu đồng ý: "Chuyện hôn nhân đại sự cần phải bàn bạc thật kỹ.


Đầu năm nay điện thoại còn chưa phổ biến, có chuyện gì thì chỉ có thể gặp mặt nói chuyện, Vương Đông cũng không nghi ngờ cậu, trực tiếp đạp xe chở Thư Nhiên xuất phát đi huyện thành.
Đường xá xa xôi, còn không bằng phẳng, xóc nảy đến mức mông Thư Nhiên sắp nở hoa, nhưng cậu không có lý do gì oán giận, bởi vì Vương Đông đi xe đạp còn vất vả hơn cậu.
Thư Nhiên cũng muốn chở đối phương một đoạn đường, nhưng nhìn tay chân vạm vỡ của Vương Đông, lại nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, cậu lặng lẽ buông tha ý nghĩ này.
"Em vợ, em ôm chặt một chút, không lại rớt mất giữa đường." Trải qua một đoạn đường gập ghềnh, Vương Đông thiện chí nhắc nhở.
Tuy rằng hắn đi theo Từ Thận lăn lộn, cũng là thằng đàn ông có máu mặt, từng nhìn thấy máu, là một tên giỏi đánh nhau.

Nhưng đối đãi với người trong thôn mình, còn là em vợ của Từ Thận thì thái độ không cần phải nói.
"Aiz, biết anh Đông." Thư Nhiên nghe lời hai tay ôm lấy eo Vương Đông.
"Anh nói rồi, chị em gả cho anh Thận của bọn anh không thiệt đâu, em xem mười dặm tám thôn, ai sánh được với anh ấy, tuổi còn trẻ đã an cư ở huyện thành, tuy nói không cha không mẹ, nhưng con gái vào cửa chẳng phải sẽ được an tĩnh à?" Vương Đông nói: "Không giống nhà anh, vợ anh với mẹ anh cãi nhau cả ngày không ngớt."
Hắn vẫn còn rảnh rỗi buôn chuyện, chứng tỏ đạp không vất vả.
Cảm giác tội lỗi của Thư Nhiên giảm bớt một chút, trả lời: "À vâng"
Vương Đông nhe răng trắng ra cười: “Em còn nhỏ, không hiểu, sau này cưới vợ mới biết.”
Trước khi đến đây Thư Nhiên chỉ là một sinh viên đại học, chưa từng nghĩ đến việc cưới vợ, xuyên tới nơi này, cậu phỏng chừng hơn phân nửa mình cũng sẽ không kết hôn.
"Anh Đông, anh có thể nói cho em biết anh Thận là người như thế nào không?" Lát nữa phải thương lượng, theo ý nghĩ biết người biết ta, Thư Nhiên phải hỏi rõ ràng.
"Anh Thận là người có nghĩa khí, quyết đoán nhiệt huyết! Vương Đông khen không dứt miệng, sau đó thao thao bất tuyệt nói về chuyện trước kia Từ Thận giúp hắn: " Anh biết có người khinh thường những kẻ lăn lộn ở bên ngoài, anh ấy không lăn lộn thì sống kiểu gì, ảnh không giống em, sinh ra đã có gia đình có cha mẹ.


Thư Nhiên mím môi, lại hỏi: "Tính tình anh ấy có tốt không, có dễ ở chung không? Ghét nhất cái gì?"
Vương Đông: "Này, tên nhóc con em thay chị em hỏi thăm đấy à?”
Sau đó nói tiếp: " Anh Thận tính cũng tốt, nhưng đừng chọc ảnh, ảnh ghét nhất người không giữ chữ tín, cho nên ngàn vạn lần không được nói dối anh Thận.”
Thư Nhiên nghĩ đến chuyện mình muốn làm, không khỏi nuốt nước miếng, a, cậu sắp trở thành người không giữ chữ tín kia, làm sao bây giờ?
"Yên tâm đi, lúc anh Thận tới nhà em cầu hôn cũng đã hỏi qua, tính tình chị em tốt, là người có giỏi giang, cưới chị em về nhất định có thể giúp anh Thận trông nom việc nhà, bên trong ngăn nắp gọn gàng.

Chả mấy chốc quay tới quay lui lại đẻ 2 đứa nhóc mập mạp, haha, cái nhà này chẳng phải là náo nhiệt lắm sao? Vương Đông bắt đầu mở máy hát: "Anh Thận ăn cơm trăm nhà lớn lên, nguyện vọng lớn nhất chính là có một ngôi nhà riêng, anh chỉ hy vọng chị dâu ngàn vạn lần đừng ghét bỏ anh ấy, rồi cùng nhau sinh con đẻ cái.”
Thư Nhiên càng nghe, trong lòng càng nặng trĩu, cậu luôn cảm thấy chuyện hôm nay không thể bàn.
Vương Đông nghe cậu không nói chuyện, bỗng nhiên nói một câu: "Chu Định, thằng nhóc em không phải là đi từ hôn đấy chứ?"
Tim Thư Nhiên thót một cú, vội vàng nói: "Không phải, sao có thể chứ, em rất thích anh Thận mà.”
Vương Đông cười nói: "Em thích thì có ích gì, chị em thích mới được nha.


Đến lượt hắn hỏi thăm: "Sao rồi, chị em hiện tại nghĩ gì về anh Thận, có thích ảnh không?"
Từ Thận vừa đẹp trai vừa giàu có, thật ra bên ngoài có rất nhiều cô gái thích hắn, nhưng hắn chỉ muốn tìm một cô gái nông thôn thành thật biết rõ gốc gác, chưa bao giờ làm bậy.
"Không hỏi." Thư Nhiên hợp tình hợp lý: " Em nào dám hỏi chị em những vấn đề này, chị em chẳng đánh chết em.”
"Ha ha ha." Vương Đông nói: "Con gái trong thôn chúng ta đúng là dữ như bà chằn.

Nhưng rất có năng lực giữ nhà có đạo nha.”
Hai người cười cười nói nói chẳng mấy chốc đã đến huyện thành, Vương Đông đạp xe thẳng đến nhà Từ Thận, là một căn nhà hai tầng nhỏ dành cho một gia đình, không phải mới xây, phỏng chừng là mua lại nhà cũ, trong sân có một cây lựu, tháng sáu lá mọc xanh mướt.

Tổng thể hơi đơn sơ, nhưng ở thời đại này đã là rất tốt rồi.
"Anh Thận! Anh Thận!".

Vương Đông ở ngoài cổng sắt kêu to.
Thư Nhiên xuống xe, xoa xoa mông mình.
"Anh Thận, em mang em vợ của anh đến đây, mau mở cửa!"
Trên lầu, Từ Thận đang tính toán sổ sách trong phòng, vừa nãy đã nghe được giọng nói lớn của Vương Đông, nhưng hắn muốn tranh thủ thời gian, định lát nữa mới xuống mở cửa.
Kết quả đối phương lại nói thêm một câu, trực tiếp khiến hắn đang ngồi trên ghế đứng phắt dậy, sổ sách với bút đều đặt cả xuống, cầm lấy áo sơ mi trên lưng ghế mặc vào, nhanh chóng đi xuống mở cửa.
Xuyên qua cánh cổng sắt, từ xa đã nhìn thấy Thư Nhiên đứng ở bên cạnh Vương Đông.

Theo lý thuyết đều là mấy thằng con trai lớn lên trong thôn, nhưng em vợ này thì hơi khác.
Người có làn da trắng, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất đặc biệt không giống người thường, lúc Từ Thận tới chu gia cầu hôn thì chú ý.
"Anh Thận." Thư Nhiên chột dạ, ngoài miệng rất ngọt ngào chào hỏi.
Từ Thận ba bước thành hai, chạy tới mở cổng sắt nhìn Thư Nhiên: "Sao lại tới đây? vào nhà rồi nói.


"Được." Thư Nhiên đi vào.
Từ Thận cũng đi theo.
"Này, hai người..." Vương Đông hoàn toàn bị xem như không khí.
Từ Thận nghe vậy mới nhớ tới hắn, lại quay trở về, lấy ra ít tiền và phiếu đưa cho hắn: "Đi mua chút đồ ăn trở về nấu đi, bảy tám người ăn."
Hắn ở bên này có rất nhiều anh em, không ít người ăn cơm.
"Được." Vương Đông đạp xe rời đi.
Từ Thận trở lại bên cạnh Thư Nhiên, dẫn cậu lên lầu, đi vào phòng mình: "Ngồi, quạt kia.”
Lúc này Thư Nhiên mới phát hiện, trong phòng Từ Thận có quạt điện đang quay.

Mà Thư Nhiên thực sự rất nóng nên không chút do dự ngồi vào đó.
"Uống nước." Từ Thận lại rót cho cậu một ly nước.
"Cảm ơn anh Thận." Thư Nhiên hai tay tiếp nhận.
Từ Thận cười, rốt cục xác định thằng nhóc này không phải giả bộ, đúng là lễ phép quá, mỗi lần giúp cậu chuyện gì, cậu đều không chút suy nghĩ đã nói cảm ơn.
"Học ở đâu cái thói xấu vậy, anh rể rót nước cho em có cái gì mà phải cảm ơn?" Từ Thận cũng ngồi xuống đối diện em vợ.
Thư Nhiên cúi đầu, bắt đầu chột dạ.
"Chuyện gì, có phải trong nhà bảo em tới gửi lời nhắn gì không?" Từ Thận hỏi, đoán chừng là Chu gia muốn đặt thêm điều kiện gì, chỉ cần không phải quá đáng thì hắn sẽ nghĩ cách.
Thư Nhiên uống hơn phân nửa ly nước mới lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Từ Thận: "Anh Thận, lần này là em đến tìm anh, người nhà em không biết.”
"Em?" Từ Thận rất kinh ngạc nhìn cậu.
Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán, em vợ một mình tìm mình thì có thể có chuyện gì?
Thư Nhiên: "Vâng, em muốn thương lượng với anh một chuyện, nếu như anh cảm thấy không ổn thì cứ coi như là em đánh rắm đi, ngàn vạn lần đừng tức giận.”
Từ Thận nhướng mày, bị khơi dậy hứng thú, suy nghĩ rồi hào phóng gật đầu: "Em nói thử xem.”
Thư Nhiên khẽ cắn môi nói thật: " Thật ra em không muốn chị em gả cho anh.

Em không hiểu tại sao cha mẹ em lại tự ý đồng ý hôn sự này chỉ để để tiết kiệm tiền sính lễ cho anh em tụi em.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chúng ta nên được tự do yêu đương mới đúng, mà chị em với anh còn chẳng quen biết nhau, đây là ép duyên, phong kiến rác rưởi."
Căn phòng yên lặng một lúc, chỉ có tiếng quạt điện quay đều.
"Cho nên em tới từ hôn?" Mặt Từ Thận không đổi sắc, chẳng trách thằng nhóc này chưa từng gọi hắn là anh rể, chỉ sợ từ đầu đến cuối rất bất mãn với hắn: "Là ý của chị em à?”
"Không phải, là em muốn." Thư Nhiên cố gắng giải thích: " Với cái tính tình kia của chị em thì nào dám, là do em tự chủ trương, em chỉ là không quen cách bán con gái này mà thôi.”
Từ Thận không nói gì.
Thư Nhiên kiên trì: "Anh Thận, anh là một người đàn ông chính trực có máu mặt, hẳn là sẽ không làm khó một cô gái nhỏ không thể làm chủ cuộc đời mình chứ."
"Em rất thương chị em." Từ Thận bị người ta từ hôn, hẳn sẽ có chút khó chịu.

Chu Huệ dù sao cũng là người mà hắn dành thời gian sàng lọc ra, về phần thanh danh kia, Từ Thận không quan tâm lắm, thanh danh của hắn từ lâu đã thế rồi.
"Nhưng em có thể quyết định chuyện này sao?”
Chu Định ở nhà chỉ là một thằng nhóc choai choai, ba còn khoẻ mạnh, dầu gì thì phía trước vẫn còn một người anh cả Chu Cường.

Không tới phiên Chu Định nói chuyện.
"Bởi vậy nên em mới tới đây thương lượng với anh..." Thư Nhiên xấu hổ vô cùng, xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay: "Tiền lễ vật kia, em không thể trả lại được, nhưng anh cho em thời gian một năm, em sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho anh.”
Từ Thận đang định nổi giận thì nghe Thư Nhiên nói: "Một năm này em đi theo anh, coi như em bù thay chị em, trả hết tiền cho anh thì em đi.


Thư Nhiên ra sức quảng bá bản thân: "Em biết rất nhiều thứ, anh nhất định sẽ cần em." Cậu liếc mắt nhìn sổ sách trên bàn, vội vàng nói: "Em giỏi số học, cũng có thể làm sổ sách, còn có thể lập kế hoạch, làm thủ tục giấy tờ, anh làm ăn đứng đắn, em làm ít công to."
Nhưng nếu là kinh doanh xám thì cậu không làm.
"Em thay chị em tới ở với anh?" Từ Thận nhíu mày, một loại cảm xúc cổ quái hơn lửa giận lan tràn trong lòng, hắn nhìn Thư Nhiên vài lần, nói thật, hiện tại hắn đã không nhớ nổi diện mạo của Chu Huệ như nào, chỉ nhớ rõ ngũ quan hài hoà, vóc dáng rất cao.
Nhưng hình ảnh em vợ lại rất rõ ràng, ngày hôm qua đi đưa thịt, suốt đường trở về cứ nhớ mãi.
"Vâng, em có thể làm rất nhiều việc." Thư Nhiên biết yêu cầu của mình quá đáng, cúi đầu: "Được không anh, anh suy nghĩ một chút được không? Tìm một người vợ tình đầu ý hợp với anh chẳng phải là tốt hơn sao? ”
Từ Thận: "Anh ghét nhất loại người lật lọng."
Thư Nhiên căng thẳng, nghĩ sẽ bị từ chối, nhưng Từ Thận lại nói: "Em nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn thay chị em? Tới đây làm gì cũng được? ”
"Vâng." Thư Nhiên gật đầu, do dự: "Chỉ cần không phạm pháp là được.”
Từ Thận gật đầu: "Không phạm pháp, cũng không cần em làm cái gì.”
Lần này đến phiên Thư Nhiên nghi hoặc, Từ Thận dễ nói chuyện như vậy ư?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui