Xuyên Về 1983


Trước mặt nhiều người Thư Nhiên cũng không dám nhìn chằm chằm Từ Thận quá lâu, nếu không ánh mắt hai người bọn họ nhìn nhau, chung quanh đều là bầu không khí nồng đậm không xua tan được...!Cũng không biết tại sao theo những người bạn xung quanh phản ánh hai người rất lộ liễu.
Vốn Thư Nhiên còn muốn phản bác người ta, đó là bởi vì trong lòng mọi người biết rõ mới cảm thấy như vậy, cho đến sau này cậu soi gương với Từ Thận mới thấy người ta thật sự không nói sai, mặc kệ là cậu nhìn Từ Thận hay Là Từ Thận nhìn cậu, ánh mắt kia đều rất thu hút nhau.
"Anh ấy quá khen rồi" Thư Nhiên nhớ rõ cái tên Vương Tuấn đáng ghét kia, giúp Trần Khải nói một câu: "Có thể bị em đả kích thì chứng tỏ còn cứu được." Ít nhất biết mình là thứ gì, điểm này là giới hạn thấp nhất của một người.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, tại sao người này lại nói như vậy chứ?
Từ Thận cúi đầu cười thầm, những người này đều chưa từng cảm nhận được tính tình Thư Nhiên, trong giây lát chưa thể quen được.
"..." Viên Hiểu Băng vô cùng xấu hổ, Viên Tuấn đúng là hơi hồn nhiên, nhưng tốt xấu gì cũng là anh Tư của cô, người bạn này của Từ Thận can đảm nói ra, vấn đề là cô không phản bác được.
"Chuyện tuyển dụng nói thế nào rồi?" Từ Thận ho nhẹ một tiếng, nhìn lãnh đạo trường: "Chúng tôi có thể tới học tốt nghiệp không? Tới tuyên truyền tuyển dụng."
"Đúng, thừa dịp bây giờ là giữa giờ nghỉ, miễn cho làm chậm trễ thời gian của các bạn học sinh." Thư Nhiên nói.
"Chỉ nhìn vào tờ rơi không thể phản ánh sự chân thành của chúng tôi trong việc tuyển dụng được." Từ Thận và Thư Nhiên kẻ xướng người hoạ.
"Đúng vậy, nhân viên và ông chủ nên có sự lựa chọn hai chiều.

Chúng tôi cần cho nhân viên biết triết lý kinh doanh và mục đích ban đầu của chúng tôi."Thư Nhiên nhìn vào lãnh đạo trường, giải thích ngắn gọn một vài từ: "Ví dụ, tôi hy vọng đơn vị của chúng tôi mang đến những điều ý nghĩa hơn là việc nhận lương."
"Nói hay lắm." Lãnh đạo trường nhìn bọn họ rất tán thưởng và vỗ tay khen ngợi lý tưởng này: "Tinh thần kinh doanh của các cậu rất tốt, rất nghiêm túc, đó là hình mẫu mà các doanh nhân trẻ nên có trong tâm trí tôi! Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu qua đó.

"Xong rồi nói với Viên Hiểu Băng: "Cô Viên, cô có đi cùng không? ”
Thư Nhiên nói vài câu hùng hồn khiến Viên Hiểu Băng nghe mà sửng sốt, hoàn hồn nói: "À, được rồi, vậy tôi cũng đi xem."
Cô nghĩ đến anh trai Viên Phong cũng làm ăn, nhưng hình như, nhưng dường như cô chưa bao giờ thấy ở anh trai mình một sự theo đuổi tinh thần cộng hưởng như vậy.
So sánh hai bên thế nhưng cô cảm thấy, con người có chí khí chất xuất sắc trước mắt này, mới xứng đáng là doanh nhân trẻ ưu tú thời đại mới.
Anh trai cô chỉ là kế thừa tài nguyên của cha, ở trong mắt ba và anh trai cô, nhân viên dây chuyền, doanh nghiệp là sắt thép, bọn họ vĩnh viễn không thể thống nhất.
Người duy nhất quen với chuyện này là Từ Thận, vợ hắn sẽ nghĩ như vậy quá bình thường, lý tưởng cao cả, tuy làm kinh doanh nhưng ánh mắt trong sáng thuần khiết, tay không có mùi tiền.
Từ Thận là có thể lý giải, có thể hiểu được, dù sao bản thân hắn cũng làm như vậy, hắn không quá để ý đến tiền, chỉ tìm cách để những người xung quanh mình có cuộc sống tốt đẹp.
Đi bộ trong hành lang trường học gấp khúc, hắn thì thầm với Thư Nhiên: "Em đã nói những gì anh muốn nói rồi, anh không biết tóm tắt như thế nào."
"Vậy em là người thay miệng của anh." Thư Nhiên nói.
"Thay miệng?" Từ Thận vuốt ve từ mới này, nở nụ cười.
Thư Nhiên cũng nở nụ cười: "Ừm.


Cảm giác hai người đi cùng nhau thật tốt, cuốn theo tiếng gió, không ai bị bỏ lại phía sau, nhưng như vậy vẫn quá thân mật.
Thư Nhiên hít sâu một hơi, để bản thân kìm nén mong muốn đến gần, mạnh mẽ kéo dài khoảng cách: "Ông chủ Từ, làm chuyện chính đi.”
"Được." Từ Thận cũng áp chế lại tâm tình hỗn loạn, nín thở lui về phía sau mấy bước, từ góc độ này nhìn bóng lưng của vợ mình thật sự rất tuyệt, chính là lúc cái đó dễ dàng cương lên nhất bởi vậy không ít lần hắn phải điều hoà hơi thở.
Thư Nhiên ngẫu hứng tuyên truyền vài câu trong mấy lớp tốt nghiệp, ngoại trừ giới thiệu đơn vị của mình, ưu tiên hàng đầu cậu muốn biểu đạt chính là: " Các bạn học sinh, nếu các bạn muốn thi đại học xin hãy tiếp tục nghiêm túc thi đại học, đừng bị những hối hả nhộn nhịp ngoài kia làm ảnh hưởng, công việc cũng không vội."
"Đọc sách sẽ hữu dụng, đang do dự lùi bước xin hãy kiên trì, Đừng để những khó khăn trước mắt làm chùn bước.

Vượt qua chính là chiến thắng."
Nếu thực sự không thể chịu đựng được, không muốn chịu đựng, có thể đến doanh nghiệp của họ, cũng là một sự lựa chọn rất tốt.
Giáo viên trong lớp cũng thường xuyên nói những lời này, bây giờ Thư Nhiên lấy bình rượu cũ thay rượu mới nói một lần nữa vẫn nhận được sự chấp thuận của học sinh, tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, sau đó nô nức tấp nập tìm cậu muốn xin một tờ sơ yếu lý lịch.
Ngay cả những học sinh muốn tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học cũng bị Thư Nhiên khơi dậy sự tò mò về đơn vị của họ và muốn biết thêm về nó.
"Cậu ấy thật sự rất biết động viên..." Viên Hiểu Băng vừa vỗ tay, vừa nhỏ giọng nói: "Từ Thận, anh quen ở đâu người có tài thế, tốt nghiệp trường nào? ”
Nhìn như là đến từ thành phố lớn, có một loại dũng khí quả cảm mà địa phương nhỏ không thể nào có được.
Từ Thận cũng đang nhìn Thư Nhiên, người khác quang minh chính đại nhìn chằm chằm, hắn còn phải chú ý nhìn có chừng mực chút: "Em ấy tìm tới cửa nói muốn đi theo tôi… cùng nhau làm việc.


"Vậy anh may mắn thật" Viên Hiểu Băng không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy." Từ Thận thầm nghĩ, không sai, vận may cả đời đều ở trên này, hi vọng vận may có thể kéo dài thêm một chút.
Thư Nhiên liếc mắt qua, Từ Thận lập tức đi qua giúp phát đơn, trong lúc hai bên phát đơn.

Ngón tay Từ Thận cào vào lòng bàn tay Thư Nhiên một phát, Thư Nhiên phản ứng nhanh cũng sờ hắn một cái.
Hai bên đi qua nhau, đi theo các hướng khác nhau để gửi mẫu đơn cho học sinh.
Chẳng mấy chốc, 100 mẫu đơn chuẩn bị cho trường trung học này đã được gửi đi, hai người họ trả lời câu hỏi của học sinh trước khi tạm biệt lãnh đạo trường, họ sẽ đến trường tiếp theo để quảng bá vào buổi chiều.
"Cứ đi như vậy à?" Thư Nhiên quay đầu lại nhìn, bạn thân của Trần Khải.
"Ừm, nếu không thì sao?" Từ Thận cũng nhìn thoáng qua, vươn tay đoạt lấy chiếc cặp trong tay vợ, khiến hắn càng giống một tài xế thành thạo: “Yên tâm đi, anh không quen cô ta như em nghĩ."
Thư Nhiên chà xát ngón tay hơi lạnh của mình, lẩm bẩm: "Em cũng không nghĩ tới chuyện hai người thân quen tới mức nào."
"Vậy là tốt rồi, anh chỉ sợ em hiểu lầm." Từ Thận thấy xung quanh không có ai, thấp giọng nói một câu: " Lúc nãy mắt em vừa quét tới, anh sợ tới mức kinh hồn bạt vía."
"Lúc nãy?"
"Ừ "
Thư Nhiên nhớ lại: "Em đã hiểu lầm gì à?"
"Chờ một chút." Từ Thận không phải là hiểu lầm cậu ghen đấy chứ?
Cậu không nói lên lời: "Em vừa nhìn anh như vậy, là bởi vì anh không có ánh mắt không biết làm việc được không? Không phải là anh không được phép nói chuyện với người khác giới.

"Vậy thì cậu thành người gì, so với yêu đương não tàn còn tàn não hơn.
"Vậy à?" Từ Thận nói.
"Sao, trông anh như rất..

mất mát thế? "Trên mặt Thư Nhiên tràn đầy thần thái không thể tưởng tượng nổi, cậu cảm giác Từ Thận rất hy vọng cậu ghen tuông phát điên: "Anh thì hay rồi."
"Cám ơn đã khen." Từ Thận nhếch khóe miệng mỉm cười, đi tới bãi đỗ xe, trước tiên giúp Thư Nhiên mở cửa xe: "Ông chủ Thư, mời lên xe.


"Không phải em khen anh đâu, phiền anh rõ cho." Sau khi Thư Nhiên lên xe, cầm chăn đắp lên chân, mặc dù bên dưới mặc quần dài, nhưng mùa đông mặc áo bông vẫn ấm hơn!
Quần áo bông đỉnh nhứt!!!
"Anh Thận.

" Thư Nhiên gọi một tiếng.
"Hả?" Từ Thận vòng qua đầu xe ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn: "Chuyện gì thế vợ? ”
"Em thực sự không phải loại người ghen tuông bừa bãi, vì vậy, " Thư Nhiên nói, "Nếu có chuyện gì thì anh phải thành thực nói ra." "Bằng không bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau nữa đâu.
"..." Từ Thận trong lòng hỗn độn cảm xúc, nửa ngọt ngào nửa bất đắc dĩ: "Được, vậy anh nói thật."
Thư Nhiên ngạo kiều hếch cằm lên, chờ đợi.
"Nói thật, hôm nay em đẹp thật đấy, anh nhìn thấy mà muốn..." Từ Thận khoa tay múa chân, hẳn cũng hiểu ý nhỉ.
"Cái này em biết, không cần anh nói, " Thư Nhiên chậc một tiếng, cũng đâu phải cậu không soi gương, mặc như này người ngoài cũng phải nom cậu thêm vài lần, huống chi Từ Thận còn là sói đói: "Mau tranh thủ thời gian nói tiếp đi."
Cậu cũng ra hiệu, nhanh lên, anh biết em muốn nghe sự thật gì mà.
"Em đừng hiểu lầm, anh không có ý kéo dài thời gian, " Từ Thận dừng một chút, thành thật mà nói: "Thật ra em đoán được đúng không? Chính là...! Cô ấy quả thật đã từng thích anh, nhưng thích rất hời hợt, có đáp lại thì thử không đáp lại thì thôi, không cố chấp."
Thư Nhiên gật đầu, cậu cũng đoán được nên cũng không ngạc nhiên: "Đừng căng thẳng, chuyện phong lưu của anh, em đã nghe dì Phượng kể từ lâu rồi."
Từ Thận bất đắc dĩ: "Gì mà phong lưu, anh lấy đâu ra phong lưu chứ?" Nếu có thì có mối tình vừa ngọt ngào vừa hoa lệ với Thư Nhiên.
"Bảo anh tới cửa hàng trông tiệm, thu hút vô số người hâm mộ, đến nay còn nhớ mãi không quên anh." Thư Nhiên bĩu môi.
"Anh không để ý, anh cũng thèm không để ý, " Từ Thận nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy mới mẻ: "Em ghen thật đấy à?"
"Phải ghen chút chứ, bằng không làm sao thể hiện ra em đang lo anh." Thư Nhiên nói.
"Được rồi." Từ Thận cười vô cùng sáng lạn, mặc kệ là thật hay giả, dù sao hắn cũng được dỗ dành.
Buổi chiều, dường nhiệt độ lại thấp hơn một chút, Thư Nhiên thay một chiếc áo khoác dày hơn mới ra ngoài làm việc.
Từ Thận đi cùng cậu tới mấy trường học liền, công tác tuyên truyền cũng đến lúc kết thúc, trời đã gần chạng vạng, song phương đều lười quay về nấu cơm, liền ghé qua đường giải quyết.
Vừa ngồi xuống nghe người bên cạnh thảo luận, nhà nước lại có chính sách mới, tức là quần chúng từ 16 tuổi trở lên phải đi làm chứng minh thư, quy trình khá phức tạp, phải chụp ảnh, nộp hồ sơ..
Thật sự là chuyện trọng yếu, thì ra thế hệ chứng minh thư đầu tiên triển khai năm nay ư?
"Hôm nay anh không đọc báo à? Bỏ qua mất chuyện quan trọng này rồi.

" Thư Nhiên hỏi.
"Hôm nay không đọc, chỉ lo nhìn em." Từ Thận vớt bánh trôi cho Thư Nhiên, thật ra không phải, ngày hôm qua chỉ lo thu xếp chuyện tuyển dụng với Thư Nhiên, dậy rồi không để ý tới báo, cũng không bật radio nghe tin tức: "Cảm giác chúng ta vẫn phải mua TV."
Thư Nhiên không phản đối, với số tiền tiết kiệm của họ, mua một chiếc TV không còn là vấn đề khó khăn, cứ mua thôi.
"Sao thế?" Từ Thận vẫn luôn để ý người bên cạnh, trong nháy mắt phát hiện Thư Nhiên đang lơ đãng, rất quan tâm: "Phiền công việc hay là..."
"Không phải," công việc không có gì phải phiền, cứ từng bước làm theo quy trình thôi, Thư Nhiên cầm lấy khăn tay nhỏ từ Thận đưa cho cậu, lau nước canh bên khóe miệng: "Anh Thận, phải làm chứng minh thư, đây là một cơ hội tốt để đổi tên."
"Em muốn đổi tên mới à?" Từ Thận vô điều kiện đồng ý: "Vậy đổi đi, em thích là được."
Thư Nhiên nhìn hắn, gật đầu.
Nếu làm chứng minh thư, cậu nghĩ trên chứng minh thư phải in tên mình, may mà Từ Thận không hỏi cậu vì sao đổi tên.
Thư Nhiên không chỉ muốn đổi tên, còn muốn dời hộ khẩu của mình ra ngoài nên thương lượng với Từ Thận, hai người tìm Giang Phàm đến đơn vị liên quan hỏi một chút xem quá trình như thế nào?
"Chuyện này đơn giản." Giang Phàm còn chưa hỏi đã cảm thấy rất đơn giản, trở về tìm anh trai và chị dâu hỏi, ngày hôm sau nói cho bọn Thư Nhiên: "Nếu có nhà trong thành phố thì có thể định cư, Anh Thận, mau mua cho Thư Nhiên một biệt thự nhỏ đi."
Thư Nhiên lập tức từ chối: "Không cần biệt thự đâu, mua một cái cũ nát là được rồi, nhà đang ở đã rất tốt rồi."
Bây giờ Thư Nhiên có tiền, hắn thực sự muốn mua một tòa nhà nhỏ cho Thư Nhiên, tưởng tượng Thư Nhiên mặc âu phục áo khoác ở bên trong biệt thự nhỏ, hình ảnh kia rất đẹp, nhưng điều này phải có Thư Nhiên đồng ý.
"Bốn, năm nhà máy mới sắp xây dựng, tiền đâu mà phung phí thế?" Thư Nhiên phá vỡ nguyện vọng tốt đẹp của Từ Thận: "Nghe em, sau này nhà lầu ok hơn đó."
Cậu không cần, Từ Thận cũng không thể ép mua: "Được rồi, nghe lời em.


Sau đó, hắn lập tức đi tìm một ngôi nhà cũ thích hợp để định cư, điều này nhắc nhở Thư Nhiên rằng việc phá dỡ cũng là một công việc kinh doanh.
"Thay vì đập tiền để mua một tòa nhà nhỏ mới được xây dựng, tốt hơn là mua một ngôi nhà cũ trong thành phố" Thư Nhiên nói, "Có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, nhắm mắt mà mua."
"Được, đều nghe lời em " Từ Thận nói.
Mấy ngày liền hắn đều đi sớm về khuya, hỏi thăm một số căn nhà cũ vừa rẻ vừa tốt đang muốn bán, trong đó còn bao gồm cả gần nơi bác sĩ Hồ khám bệnh cho Thư Nhiên, gần đây chia lô bán ra.
Thư Nhiên đi theo dạo một vòng, so sánh giá cả một chút, mở cờ trong bụng, chỉ thiếu chút nữa viết hai chữ mua mua lệ mặt: "Anh Thận, đây là món hời lớn.

Chúng ta đều mua hết căn nhà cũ này,về sau nhất định rất đáng giá, anh tin em đi."
"Được rồi, " Từ Thận cười nhìn khuôn mặt sáng ngời của vợ, có phải là món hời lớn hay không hắn không biết, tóm lại Thư Nhiên vui vẻ là đủ rồi: "Nhân tiện, bác sĩ Hồ cũng muốn bán nhà cũ, con cái cháu chắt bọn họ đều ở bên ngoài, nhà riêng không ở được, hơn nữa nhà cũng cũ nát rồi."
"Anh bảo ông ấy… giữ lại đừng bán." Thư Nhiên khuyên nhủ: "“Dù sao bây giờ bán đi cũng không đáng bao nhiêu tiền, để lại đất cho cháu đời sau.

"Sau này sẽ may mắn vì quyết định này.
"Vậy anh đi khuyên ông ấy." Từ Thận nói.
Nghe nói Thư Nhiên muốn mua nhiều nhà cũ, mấy người Giang Phàm đều mông lung, bọn họ không cần định cư ư…
"Là đầu tư," Thư Nhiên nói: "Sau này thành phố sẽ mở rộng, các anh đừng thấy vị trí bây giờ rất lệch, sớm muộn gì cũng xây dựng đến nơi đó thôi, mua rồi không lỗ được đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui