Hay là thông qua một kênh nào đó mà không ai biết?
Những suy đoán này chỉ có thể nằm gọn trong đầu họ, không ai dám tùy tiện mở miệng vào lúc này, bởi vì viên gạch dính máu trước cửa nhà họ Tạ khiến mọi người sợ hãi.
Đó là máu người!
Chỉ cần nghĩ cảnh Tống Tĩnh Xu không chút do dự mà cầm gạch đập vào đầu bà Trịnh, còn bà Trịnh thì bị công an đưa đi trong tình trạng máu me be bét, đột nhiên mọi người lùi bước và tản ra như.
Im hơi lặng tiếng, ai về nhà nấy.
Cảnh tượng vừa rồi đã làm chấn động sâu sắc đến những người đàn bà lắm mồm này, họ lo lắng nhà mình cũng có điểm yếu nào đó nằm trong tay Tống Tĩnh Xu, dù sao Tống Tĩnh Xu cũng có thể vô tình nghe được bí mật của nhà họ Trịnh, biết đâu cũng có thể nghe được bí mật của nhà họ.
Mang theo nỗi lo lắng, những người đàn bà trong đại viện đồng loạt im miệng.
Trước khi bà Trịnh cùng mấy người kia quay lại, họ thực sự không dám sau lưng bàn tán Tống Tĩnh Xu.
Cái mà bọn họ không ngờ nhất chính là tức nước thì sẽ vỡ bờ.
Bị vả một bạt tai đau điếng.
Nhà họ Tạ, Tống Tĩnh Xu cũng không quan tâm đến đám đàn bà trong sân, nếu không phải mặt bà Thẩm bị thương nặng, cơ thể này không còn sức lực thì không đời nào cô có thể dễ dàng bỏ qua đám đàn bà lắm mồm đó.
Từ xưa đến nay, lời nói cay độc đều là những con dao giết người mà không đổ máu.
Có biết bao nhiêu người phụ nữ bị những lời đàm tiếu này ép đến đường cùng, những người thoáng hơn thì bỏ quê hương đi nơi khác sinh sống, những người không chịu được thì dùng khăn trắng ba thước để kết liễu cuộc đời.
Đều là phụ nữ hà cớ gì phải làm khó nhau.
"Tĩnh Xu, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ đi mời bác sĩ về nhà khám cho con ngay.
" Vừa vào nhà, bà Thẩm lo lắng cho sức khỏe của con dâu nên liền vội vàng thúc giục Tống Tĩnh Xu về giường nằm.
Ngay lúc này, cô bé trong lòng bà cố gắng đưa tay về phía Tống Tĩnh Xu: "Mẹ ơi, bế.
"
Cô bé muốn được mẹ bế.
Tống Tĩnh Xu đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, mặc dù chưa có tình cảm với bà Thẩm và con bé nhưng bản năng cơ thể khiến cô đưa tay bế cô bé đang nghiêng gần nửa người về phía mình.