Bà Thẩm cảm nhận được ý tốt của Tống Tĩnh Xu, vừa ra hiệu cho Tống Tĩnh Xu tiếp tục rửa vết thương, vừa giải thích một câu: "Tĩnh Xu, mẹ hơi sợ đau nhưng con yên tâm, mẹ có thể chịu đựng.
"
"Vâng.
"
Tống Tĩnh Xu cầm bát cẩn thận rửa vết thương cho bà Thẩm.
Bà Thẩm đã có sự chuẩn bị tâm lý, quả nhiên không kêu đau nữa, nhưng cảm giác đau khi nước muối dính vào má vẫn khiến bà chủ động chuyển hướng sự chú ý: "Tĩnh Xu, vừa rồi con nói mẹ cũng hiểu nhưng chúng ta mẹ góa con côi, làm sao đấu lại được những người trong viện, họ đông lắm.
"
Tất nhiên bà biết những người phụ nữ trong đại viện nói xấu sau lưng con dâu như thế nào.
Cũng biết nỗi ấm ức của con dâu.
Nhưng bà không giỏi lý lẽ với người dân thường, thực sự không có cách nào giúp Tống Tĩnh Xu.
Bà Thẩm không nhịn được nói hết với Tống Tĩnh Xu: "Tĩnh Xu, những người đó nhiều như vậy, hai mẹ con chúng ta có hiệp sức cũng không phải đối thủ của họ, không phải mẹ muốn con nhẫn nhịn, nhưng mẹ lo con chịu thiệt, chúng ta đánh không lại họ.
"
Bà Thẩm đã từng thấy những người phụ nữ trong đại viện đánh nhau.
Đấm đá, vừa cấu vừa cào, điều khiến người ta không thể chấp nhận hơn là giật tóc.
Ra tay rất tàn nhẫn, mỗi lần đánh nhau xong, trên đất đều để lại không ít tóc, có sợi tóc còn dính máu.
Bà Thẩm nhớ lại cảnh tượng hung hãn của những người phụ nữ trong đại viện khi đánh nhau, không nhịn được rùng mình.
Bà sinh ra trong gia đình danh giá, trước khi lấy chồng, trong nhà đều có người giúp việc, bà còn được giáo dục lễ nghĩa, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh nhau với người khác, bà thậm chí còn chưa từng cãi nhau với người khác, nếu không thì sao lại có thể nhẫn nhịn để những người phụ nữ trong đại viện bịa đặt về gia đình bà được chứ.
Bà Thẩm không sợ cãi nhau, bà sợ đánh nhau.
Tống Tĩnh Xu nghe xong liền hiểu được nỗi lo của bà Thẩm.
Hôm nay cô đập đầu bà Trịnh không chỉ để lập uy trong đại viện, mà còn để thay đổi thái độ của gia đình này đối với mọi người trong đại viện.