Diệp Thư chưa kịp lên tiếng, Xuân Hạnh đã giành nói: "Bố, Diệp Thư muốn đi chăn dê, bố cho cô ấy đi đi."
Đội trưởng liếc Xuân Hạnh một cái, thản nhiên nói: "Chuyện nào cũng có mặt con, ra ngoài chơi đi."
Diệp Thư vội vàng bước tới nói: "Bác ơi, cháu muốn thay bà cháu đi chăn dê, bác yên tâm, những lúc nghỉ hè cháu đều giúp bà cho dê ăn, cháu biết cách chăn."
Đội trưởng rít một hơi thuốc, im lặng một lát rồi hỏi: "Cháu không định đi học nữa à? Nếu có khó khăn gì cứ nói, đội sản xuất sẽ không bỏ mặc cháu đâu, lương thực đi học cũng có thể ứng trước của đội."
Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Bác ơi, cháu biết mọi người đều quan tâm đến cháu, nhưng đi học không chỉ có lương thực, còn có học phí, sinh hoạt phí, vở, bút đều phải mua.
Cháu định không đến trường nữa, ở nhà tự học, đến kỳ thi cháu sẽ đi thi, nói với thầy cô một tiếng chắc là được ạ."
"Cháu nghĩ cháu chưa từng làm ruộng, sợ không làm được việc nặng.
Vừa hay cháu cũng thường xuyên giúp bà cho dê ăn, những kiến thức cơ bản về chăn nuôi cháu đều biết, chăn dê nhàn hơn, chỉ cần trông chừng đừng để chúng phá hoại mùa màng là được, lúc rảnh rỗi cháu còn có thể đọc sách."
Diệp Thư quyết định nói thật với đội trưởng, đội trưởng là người từng trải qua thời chiến tranh, cái suy nghĩ nhỏ nhoi của cô không thể giấu được ông.
Có lẽ đội trưởng cũng không ngờ Diệp Thư lại không giấu giếm điều gì, ông nhìn cô một cái, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, nếu cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì đi chăn dê đi.
Nhưng có một điều, cháu phải đảm bảo chăm sóc đàn dê thật tốt."
"Cháu hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt, cảm ơn bác ạ." Diệp Thư vội vàng đáp.
"Bác ơi, ngày mai cháu muốn đến trường một chuyến, nói chuyện với thầy cô về tình hình, rồi tiện thể mang hành lý về."
"Ừ, đi đi.
Ngày kia đi làm là được." Đội trưởng không làm khó cô.
Diệp Thư ngồi thêm một lúc, ước chừng cũng đã 7 giờ tối, bèn đứng dậy cáo từ.
Xuân Hạnh tiễn cô ra ngoài, vẫn lo lắng hỏi: "Diệp Thư, cậu ở nhà một mình có sợ không? Hay để tôi ở lại với cậu nhé."
Diệp Thư vội vàng từ chối, nói: "Không cần đâu, tôi không sợ.
Nhà tôi tường cao, tôi chốt cửa vào là ngủ thôi."
Mẹ Xuân Hạnh đi sau cũng dặn dò: "Thư à, tối ngủ nhớ đóng cửa sổ cho kỹ, ban đêm dù ngoài kia có động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài xem, có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm bác."
"Cháu biết rồi thưa bác, bác vào nhà đi ạ.
Cháu về đây."
Hai mẹ con Xuân Hạnh tiễn Diệp Thư ra đến tận cổng, Diệp Thư quay đầu lại vẫy tay chào họ.
"Tôi về đây, hai người cũng vào nhà đi."
Diệp Thư xoay người đi về phía trước.
Đằng sau, hai mẹ con Xuân Hạnh đợi Diệp Thư đi khuất mới quay vào sân.
Xuân Hạnh nói với mẹ một tiếng rồi về phòng, mẹ Xuân Hạnh cũng trở về phòng mình.
Đội trưởng thấy bà liền hỏi: "Con bé Thư về rồi à?"
Mẹ Xuân Hạnh vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Về rồi.
Người một nhà cả, để con bé Thư chăn dê chắc mọi người cũng không ý kiến gì đâu nhỉ? Mọi người đều đang dòm ngó đấy, nhất là mấy nhà có người già.
Chăn dê nhàn hạ, mỗi ngày lại được 5 công điểm, lời lắm.
Cho nên ai cũng nhắm vào việc này."
Đội trưởng rít vài hơi thuốc, nheo mắt nói: "Không sao đâu, việc này mà giao cho người khác thì lại có người tranh giành.
Giao cho con bé Thư là vừa.
Nó là trẻ mồ côi, đáng lẽ ra đội sản xuất cũng nên quan tâm hơn.
Mấy ngày nay đã có mấy người đến xin tôi cho đi chăn dê rồi.
Tôi cũng đang đau đầu đây, giao cho ai cũng không được.
Giờ thì hay rồi, khỏi phải tranh giành gì nữa."
Diệp Thư không hề biết cuộc trò chuyện của vợ chồng đội trưởng sau khi cô rời đi.
Cô rảo bước trên đường.
Lúc này trời đã tối đen như mực.
Nông thôn những năm 60 vẫn chưa có điện, mọi người ăn cơm xong là đóng cửa đi ngủ.
Nhà nào cũng thắp đèn dầu, nhưng sợ tốn dầu nên đều tắt đèn đi ngủ từ rất sớm.
Diệp Thư về đến nhà rất nhanh, vào sân, cô thuận tay đóng cổng lại, cài then.