Xuyên Về 60 Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt


Làm xong xuôi, cô mới trở vào nhà, lần mò trong trí nhớ tìm đèn dầu, rồi mò thêm hộp diêm để châm lửa.

Diệp Thư ngồi trên giường đất một lúc, lại xuống giường đóng cửa cài then, sau đó mới bê đèn dầu ra bệ cửa sổ, cuối cùng mới cởi giày leo lên giường.

Cô định kéo rèm cửa sổ lại nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy rèm đâu.

Tuy cửa sổ không phải kính mà được dán bằng loại giấy trắng thô, nhìn từ ngoài vào không thấy gì, nhưng vì đã quen với việc ngủ phải kéo rèm ở thời hiện đại nên giờ không có rèm, cô cảm thấy không an toàn.

Diệp Thư nghĩ hay là vào siêu thị tìm, chắc là sẽ tìm được thứ gì đó thay thế.

Cô lập tức vào siêu thị, đến khu vực đồ dùng phòng ngủ, cô bắt đầu tìm kiếm.

Ở đây toàn ga trải giường, vỏ chăn, còn có cả bộ chăn ga gối đệm.

Tuy đều làm từ vải bông nhưng hoa văn lại không giống với loại vải thường thấy ở nông thôn thời này, có lẽ chỉ những thành phố lớn mới có.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất mà Diệp Thư từng đến là huyện, nhà cô không thể nào có loại đồ tốt như vậy được.

Diệp Thư tiếp tục tìm kiếm kỹ càng, cuối cùng cũng thấy một xấp vải thô màu xanh kẻ ô vuông để trong góc.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Chính nó! Cô mở tấm vải ra xem kích thước, có vẻ đủ rộng.

Diệp Thư không vội ra ngoài ngay, cô tiếp tục tìm thấy một chiếc chăn lông loại một người nằm, sau đó tìm vỏ chăn bọc vào.

Cô còn tìm thấy cả nệm.

Tuy không phải là người có thói quen sạch sẽ quá mức, nhưng đã có đồ mới thì ai lại muốn dùng đồ cũ của người khác chứ.

Sau khi để ga trải giường và chăn vào cùng một chỗ, Diệp Thư lại đi đến khu vực đồ lót chọn vài bộ, hai bộ đồ ngủ dài, sau đó lấy thêm một chiếc đèn pin mới rời khỏi không gian.

Diệp Thư sờ thử, giường đất đã hơi lạnh, cô cũng không muốn nhóm lửa nữa, bèn trải nệm và chăn cũ xuống dưới, sau đó mới trải đồ mới lên trên, như vậy sẽ không bị lạnh.

Diệp Thư lấy kim chỉ ra, ướm thử tấm vải lên cửa sổ, cửa sổ kiểu cũ thường không lớn, trải ngang tấm vải là vừa.

Cô dùng kim chỉ đính hai đầu tấm vải vào đoạn dây vừa tìm được, sau đó lấy trong siêu thị ra hai chiếc đinh đóng vào khung cửa sổ, cuối cùng mới treo tấm rèm lên.

Diệp Thư lùi về sau một bước, hài lòng gật đầu, vừa vặn.

Diệp Thư cởi quần áo ngoài ra, thay bộ đồ ngủ mới vào, thổi tắt đèn dầu rồi chui vào chăn.

Cô cũng mệt rồi, mới đến đây lại có thêm không gian, cả ngày cứ  bàng hoàng lẫn vui mừng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Hôm qua Diệp Thư ngủ sớm nên hôm nay dậy rất sớm.

Tiếc là không có đồng hồ, không biết giờ giấc, nếu có đồng hồ thì tốt rồi.

Diệp Thư chợt nhớ ra, cửa hàng nằm trên phố là tiệm vàng, còn có một hiệu cầm đồ, ở đó chắc chắn có đồng hồ.

Diệp Thư lại vào siêu thị, cô thử đẩy cửa siêu thị nhưng không được.

Nếu cô nhớ không nhầm thì tiệm vàng và hiệu cầm đồ đều có cửa sau, cô lại đi vòng ra sau, quả nhiên có cửa sau.

Diệp Thư đẩy cửa, lần này đẩy một cái là mở được, đi vào là tiệm vàng, Diệp Thư hơi kích động.

Diệp Thư có chút cảm giác giàu lên sau một đêm, là một người thi công chức hai năm liền không đậu, tất cả tiền tiết kiệm của Diệp Thư ở hiện đại cộng lại cũng không đủ mua một chiếc vòng vàng.

Diệp Thư nhìn đồ trang sức bằng vàng ở mấy quầy hàng, thỏa mãn con mắt rồi không lấy gì đi ra ngoài, bây giờ lấy ra cũng không đeo được, chờ có thời gian sẽ vào xem kỹ.

Diệp Thư lại đến cửa hàng bên cạnh đẩy cửa bước vào, đây là một hiệu cầm đồ, trong quầy chất đầy đồng hồ, túi xách hàng hiệu, cũng có vàng miếng, vàng trang sức.

Diệp Thư kìm nén sự kích động trong lòng, tìm một chiếc đồng hồ đeo tay nữ, có lẽ là hàng ngoại, Diệp Thư cũng không biết tiếng Anh trên đồng hồ, chờ có thời gian sẽ nghiên cứu kỹ.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui