Xuyên Về 60 Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt


Lúc này, Diệp Thư chợt thấy hối hận vì đã không mang theo cái cặp sách ở nhà.

Nếu có nó, khi vào đến huyện thành, cô lấy đồ đạc ra cũng có cái để che mắt thiên hạ.

Trong siêu thị tuy có bán đủ các loại cặp, nhưng cô cũng không thể lấy ra dùng ngay được.

Nghỉ ngơi một lát, thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, Diệp Thư vội vàng đứng dậy tiếp tục lên đường.

Đi thêm hơn bốn mươi phút nữa thì cô mới đến được huyện thành.

Huyện thành rất nhỏ, chỉ có một con đường chính, các cơ quan chính quyền, cửa hàng bách hóa và trường học đều nằm trên con đường này.

Diệp Thư đi thẳng đến trường, tính bụng tan học sẽ ghé cửa hàng bách hóa dạo một vòng.

Trường học không xa, đi bộ ba đến năm phút là tới.

Bác bảo vệ vẫn còn nhớ Diệp Thư.

Mấy hôm trước chính bác là người vào lớp báo tin bà cô mất.


Thấy Diệp Thư, bác bảo vệ mở cổng cho cô vào, còn hỏi han xem đám tang của bà đã xong chưa, có khó khăn gì thì cứ nói với nhà trường.

Diệp Thư cảm ơn bác bảo vệ rồi đi thẳng đến văn phòng tìm thầy giáo chủ nhiệm, không vào lớp vì sợ làm ảnh hưởng đến các bạn khác đang học.

Tới văn phòng, Diệp Thư gõ cửa, đợi người bên trong lên tiếng cho phép mới mở cửa bước vào.

Lúc này trong văn phòng chỉ có một thầy giáo đang chấm bài, hình như là thầy dạy lớp 11.

Thầy giáo này chưa từng dạy Diệp Thư, cô cũng không quen, chỉ là có gặp qua vài lần.

Thầy giáo ngẩng đầu lên hỏi:

"Em có việc gì?"

"Thầy ơi, em tìm thầy Triệu ạ."

Thấy thầy chủ nhiệm không có ở văn phòng, Diệp Thư đứng chờ ở cửa.

"Thầy Triệu đang dạy học trên lớp, em chờ một lát nữa nhé."

Vị thầy giáo kia nói xong lại cúi xuống tiếp tục chấm bài.

Diệp Thư lui ra ngoài, đứng chờ ở cửa văn phòng.

Tiếng chuông tan học rất nhanh đã vang lên, cả ngôi trường vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Một lát sau, thầy Triệu cầm theo một quyển sách đi từ xa tới.

Thấy Diệp Thư, thầy Triệu bước nhanh đến.

"Diệp Thư, em về rồi à, vào đây, vào đây."

Thầy Triệu vừa mở cửa bước vào vừa gọi Diệp Thư.


Thầy Triệu kéo ghế bảo Diệp Thư ngồi xuống đối diện với mình, rót cho cô một cốc nước nóng.

"Uống nước đi.

Em từ nhà đến à? Đám tang của bà xong xuôi hết rồi chứ?"

Thầy Triệu cũng biết chuyện bà Diệp Thư qua đời.

Diệp Thư đứng dậy nhận cốc nước, đợi thầy ngồi xuống mới lên tiếng.

"Thầy, em đến để làm thủ tục thôi học ạ."

Thầy Triệu nói với Diệp Thư: "Diệp Thư, thầy biết nhà em đang gặp khó khăn, nhưng mà, có cách giải quyết chứ không phải là không có.

Mọi người đều sẽ giúp đỡ em."

"Nhưng mà, em không muốn trở thành gánh nặng cho thầy và các bạn.

Ai cũng đều có cuộc sống khó khăn của riêng mình."

Chưa để thầy kịp nói, Diệp Thư lại nói tiếp: "Thầy, em đã bàn với đội trưởng trong làng rồi ạ.

Ban ngày em sẽ đi chăn dê cho đội sản xuất, kiếm công điểm.

Chăn dê cũng nhàn, lại có nhiều thời gian rảnh, em sẽ tự học ở nhà."


"Em tự học ở nhà, đến kỳ thi em sẽ đi thi, nếu thi đậu, năm sau em có thể thi đại học không?”

Thầy Triệu trầm ngâm một lúc.

"Thôi được, chúng ta cùng đến gặp thầy Hiệu trưởng, trường hợp của em đặc biệt, xem có thể xin đặc cách không."

Thầy Triệu đưa Diệp Thư đến văn phòng Hiệu trưởng, gõ cửa đi vào, nói với hiệu trưởng về trường hợp của Diệp Thư.

Thầy Triệu nói kết quả học tập của Diệp Thư rất tốt, bỏ học thật đáng tiếc, người nhà đều không còn, thành trẻ mồ côi, thật đáng thương, cháu lại có ý chí học tập, mong thầy Hiệu trưởng cho cháu một cơ hội.

Diệp Thư chỉ biết thầy Hiệu trưởng họ Chu, hơn bốn mươi tuổi, còn lại thì không biết gì.

Diệp Thư căng thẳng nhìn thầy Hiệu trưởng, chờ đợi câu trả lời.

Thầy Hiệu trưởng nhìn Diệp Thư, nói: "Tôi cũng có ấn tượng với em, học tập rất khá."

Bởi vì học sinh ở nông thôn được học cấp 3 rất ít, bây giờ ngay cả ở thành phố cũng không nhiều người được học cấp 3, huống chi là ở nông thôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận