Bác gái đứng dậy đi ra ngoài, người phụ nữ trẻ cầm bát cũng vừa đi vừa nói:
"Chị đóng cửa cho em, em đừng dậy.
"
Nói vậy nhưng Diệp Thư vẫn dậy.
Tiễn hai mẹ con họ ra ngoài cửa, nhìn họ đi xa rồi mới quay lại thuận tay đóng cửa sân, sau đó mới vào nhà, ngồi trên giường sắp xếp lại ký ức của nguyên thân.
Đây là một ngôi làng nhỏ tên là Nhị Đạo Câu Tử thuộc công xã Thạch Bình, huyện Phong Hoa, tỉnh Mông, bây giờ là mùa xuân năm 1960, cô gái nhỏ cũng tên là Diệp Thư.
Năm nay 17 tuổi, từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, sống với ông bà nội.
Ông nội mất cách đây vài năm, ba ngày trước người thân duy nhất là bà nội cũng mất, vì cô gái nhỏ đang học lớp 11 ở huyện nên ngay cả mặt cuối cùng của bà nội cũng không được nhìn thấy.
Đây mới là điều khiến cô gái buồn nhất, hôm nay là ngày đắp mộ tròn ba ngày của bà nội, từ khi bà nội mất đến giờ cô gái chưa ăn gì, đắp mộ về thì ngất xỉu ở sân, tỉnh lại thì đã biến thành Diệp Thư ba mươi tuổi xuyên không từ hiện đại đến.
Diệp Thư thở dài, đã đến đây thì phải ở lại thôi, dù sao ở hiện đại cô cũng chẳng còn ai để nhớ nhung.
Điểm giống nhau nhất giữa cô và cô gái là duyên mỏng với cha mẹ, cha mẹ cô cũng mất sớm, ông bà nội và các bác cũng không thích cô vì cô là con gái.
Nghĩ đến chuyện cô xảy ra chuyện họ cũng chẳng buồn, chỉ mong cô gái có thể đoàn tụ với cha mẹ và ông bà nội ở dưới suối vàng.
Diệp Thư sắp xếp xong ký ức của nguyên thân, bắt đầu xem xét hoàn cảnh sống sau này.
Đây là ngôi nhà ba gian đất, mái lợp bằng rơm rạ, gian giữa là nhà chính, là nơi nấu cơm.
Dựa vào tường phía đông có hai bếp đất, một lớn một nhỏ, liền nhau, bên tường phía tây là một cái bệ đất, trên đó đặt thớt.
Phòng phía đông là phòng ngủ của chủ cũ và bà nội, trên sàn có hai cái rương đựng quần áo.
Nối với bếp là một cái giường đất, trên trải chiếu cói, bên ngoài đun nấu thì giường cũng ấm, không cần đun thêm.
Trên giường có hai bộ chăn gối, tuy đều vá chằng vá đụp nhưng nhìn rất sạch sẽ.