"Không tách ra ở riêng, tiền bạc trong nhà đều do bà Cao nắm giữ, đến lúc xây nhà, cưới vợ sẽ nhẹ nhàng hơn, mà vợ chồng chị Thúy Hồng muốn tách ra ở riêng cũng là vì điểm này, vợ chồng chị Thúy Hồng chỉ có một cô con gái, không cần xây nhà, không cần cưới vợ, không có chút gánh nặng nào, so với nhà anh hai Cao thì cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều.
"
Xuân Hạnh nghe Diệp Thư nói xong, tiêu hóa một lúc lâu: "Nhưng mà vợ chồng chị Thúy Hồng không có con trai, sau này không thể trông cậy vào cháu trai.
"
Không trách Xuân Hạnh lại nghĩ như vậy, thời đại này chính là như vậy, có con trai mới có tiếng nói, không có con trai thì nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Diệp Thư đá một hòn đá nhỏ ra ngoài, mới nói: "Thật ra tôi rất bội phục vợ chồng chị Thúy Hồng, bọn họ là người hiểu chuyện, biết rõ cho dù có đối xử tốt với cháu trai đến đâu, sau này cũng không thể trông cậy vào, người ta có bố mẹ ruột, có thể quan tâm đến chú thím được bao nhiêu, chi bằng trong tay có nhiều tiền một chút.
"
"Hơn nữa, ai nói con gái không thể dưỡng già, nuôi dạy con gái nên người, con gái cũng không kém gì con trai.
" Diệp Thư nghĩ đến bản thân kiếp trước, cảm thấy đồng cảm.
Xuân Hạnh há miệng nhưng không nói ra lời, Diệp Thư biết cô ấy nhất thời khó mà tiếp nhận được, dù sao Xuân Hạnh từ nhỏ đã được giáo dục là nuôi con trai để phòng khi về già, chưa từng nghe nói đến chuyện con gái phụng dưỡng tuổi già, đều là nhận con trai nuôi dưỡng tuổi già.
Diệp Thư không nói gì thêm, đến ngã ba đường thì chào tạm biệt Xuân Hạnh rồi về nhà.
Diệp Thư xem đồng hồ, đã 1 giờ, vì ăn cơm nên lỡ mất thời gian, lại nói là đi bộ thong thả với Xuân Hạnh nên cũng không còn thời gian nằm nghỉ ngơi, bèn ra sân sau lật giở đống củi, củi hôm qua đã gần khô, cô bó củi khô lại, cất vào nhà kho.
Diệp Thư lại lấy quần áo đã giặt vào buổi sáng vào nhà, gấp gọn gàng rồi cất vào trong rương, nhìn quần áo trong rương, cô nghĩ mình nên đổi ít phiếu vải, may hai bộ quần áo mới, tuy rằng trong siêu thị có bán quần áo nhưng chất vải lại vượt thời đại quá, không mặc ra ngoài được.
Diệp Thư muốn đến chợ đen xem sao, trong siêu thị có rất nhiều hàng hóa, lấy ra đổi lấy ít tiền với phiếu.
Diệp Thư đang nghĩ đến chuyện chợ đen thì tiếng chuông đi làm lại vang lên, dọn dẹp qua một chút, cô đeo cặp sách, cầm theo bình nước khóa cửa đi ra chuồng gia súc.
Tới chuồng gia súc, ông Hai đang ngồi hút thuốc trong bóng râm, thấy Diệp Thư đến liền gọi cô: "Thư à, qua đây ngồi một lát, lát nữa hãy đi chăn dê cũng chưa muộn.
"
Diệp Thư thấy mấy con dê đều nằm trong chuồng, biết ngay là dê bây giờ chưa đói, nếu đói chúng sẽ đi đi lại lại không ngừng, còn kêu be be.
Diệp Thư vào nhà nhỏ lấy một cái ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh ông lão, cùng ông trò chuyện.
Ông lão biết được Diệp Thư không phải bỏ học mà chỉ là tự học ở nhà, sau này sẽ đến trường thi, ông gật đầu an ủi.
"Bố cháu từ nhỏ đã ngưỡng mộ người đọc sách, nhưng vì gia đình nghèo khó, không đủ điều kiện cho nó ăn học, ông còn nhớ lúc cháu chào đời, bố cháu vui mừng khôn xiết, còn cố ý tìm người đặt tên cho cháu, lúc đó người ta hỏi bố cháu có kỳ vọng gì ở cháu, bố cháu liền nói hy vọng sau này cháu được học hành đến nơi đến chốn, thi vào đại học, nên mới đặt cho cháu một chữ Thư.
"
"Sau khi bố cháu mất, dù khó khăn đến đâu ông nội cháu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện không cho cháu đi học, ông ấy luôn nói đó là di nguyện của bố cháu, con trai ông ấy mất sớm, điều duy nhất ông ấy có thể làm cho con trai mình là nuôi nấng cháu nên người, cho cháu ăn học đàng hoàng.
" Ông lão nói đến đây, có chút đau buồn.
Hốc mắt Diệp Thư cũng đỏ hoe, trong lòng chua xót, có lẽ nguyên chủ đã được đoàn tụ với bố mẹ, ông bà rồi, Diệp Thư chưa từng cảm nhận được nguyên chủ lưu luyến thế giới này, bà nội mất rồi, chấp niệm duy nhất của cô ấy cũng không còn, Diệp Thư có thể cảm nhận được lúc nguyên chủ rời đi trong lòng rất thanh thản, không hề lưu luyến chút nào.
"Cháu nhất định sẽ học hành thật tốt, sang năm nhất định sẽ thi đỗ đại học.
" Diệp Thư nói.