Xuyên Về 60 Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt


Mọi người mặc cả: "Rẻ hơn một chút đi, cửa hàng thịt chỉ 8 hào một cân".


Diệp Thư lắc đầu: "Không thể rẻ hơn được, đây là thịt ba chỉ loại ngon, lại không cần phiếu.

"

"Cho tôi một cân thịt" Một người đàn ông trung niên do dự một chút rồi nói: "Dầu có thể để dành cho tôi không, tôi không mang nhiều tiền như vậy.

"

Còn chưa đợi Diệp Thư trả lời, người bên cạnh đã không đồng ý: "Dầu tôi lấy, tiền đây.

"

Diệp Thư nhận tiền, đưa dầu qua, lại có một người đưa hai đồng mua thịt, người đàn ông trung niên kia thấy vậy, vội vàng móc hai đồng đưa cho Diệp Thư, nếu không lát nữa thịt cũng bị người ta mua mất.



Chỉ còn lại gạo chưa bán được, không phải không có ai mua, mà là Diệp Thư muốn phiếu, những người đến chợ đen đều là những người thiếu phiếu, nếu có phiếu, ai lại muốn mua đồ giá cao, đồ ở chợ đen đều đắt hơn bên ngoài gấp đôi.


Diệp Thư ngồi xổm sau bao tải, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi, nghe nói cần phiếu liền lắc đầu bỏ đi, Diệp Thư đang định thôi không cần phiếu nữa, chỉ cần tiền cũng bán, đã lỡ mang ra rồi, cũng không thể vác về được.


Đột nhiên có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi xổm xuống trước bao tải: "Cậu em, chúng ta nói chuyện chút".


Diệp Thư cảnh giác nhìn ông ta không nói gì.


Người đàn ông lại nói: "Cậu em, đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu, tôi là người quản lý chợ đen này, nghe đàn em báo tin nói cậu có hàng tốt, nên mới đến xem thử.

"

Vừa nói, người đàn ông vừa bốc một nắm gạo lên xem kỹ.

Gạo của Diệp Thư là gạo  loại 1 trong siêu thị, không giống gạo bây giờ, gạo bây giờ đều là gạo lứt.


Người đàn ông nhìn gạo, hai mắt sáng rực: "Cậu em, chúng ta bàn một vụ làm ăn, loại gạo này cậu còn bao nhiêu, tôi lấy hết, cậu nói xem muốn bán thế nào.

"

Diệp Thư nhìn người đàn ông, thận trọng nói: "Không cần phiếu hai đồng rưỡi một cân, phiếu tôi chỉ cần phiếu vải, phiếu dầu hỏa, và phiếu công nghiệp.

"


Người đàn ông cau mày nói: "Đắt quá, bây giờ gạo lứt chỉ một đồng một cân.

"

Diệp Thư bốc một nắm gạo: "Đây là gạo loại 1, ở đây chúng ta không có, đừng nói là ở đây, ngay cả trong thành phố cũng không có, đây là từ trên kia mang xuống.

" Diệp Thư giơ ngón tay chỉ lên trời.


Người đàn ông suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu mình mua được, đưa lên trên chắc chắn sẽ được coi trọng, dù sao thì gạo này thật sự rất ngon, ông ta ở chợ đen lâu như vậy, chưa từng thấy loại gạo nào ngon như vậy.


"Được, tôi lấy hết, tôi đưa cậu một phần tiền, một phần phiếu có được không?"

"Được, ở đây tổng cộng 20 cân, chỉ hơn chứ không kém.

" Diệp Thư đứng dậy.


Người đàn ông vẫy tay bảo người mang cân đến, người cân gật đầu với người đàn ông, người đàn ông lúc này mới dẫn Diệp Thư đi đến một cửa sân, mở cửa cho Diệp Thư vào.



Diệp Thư đi vào trong sân, đứng ở cửa sân, không đi vào trong, người đàn ông liếc nhìn Diệp Thư, mỉm cười, không nói gì, tự mình đi vào trong nhà, một lúc sau cầm tiền phiếu đi ra, đưa tiền phiếu cho Diệp Thư: "20 cân gạo tôi đưa cậu 30 đồng, 8 thước phiếu vải, hai cân phiếu dầu hỏa, và 5 tờ phiếu công nghiệp.

"

Diệp Thư gật đầu, nhận lấy đếm kỹ, cất vào trong túi, chuẩn bị rời đi.


Người đàn ông lại gọi cô lại: "Cậu em, lần sau còn hàng cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu, lần sau cậu đến, cứ nói với bọn họ là đến tìm anh Cường là được, tôi nhất định sẽ cho cậu giá cao nhất.

"

Cô rời khỏi chợ đen, chắc chắn rằng không có ai đi theo, cô tìm một góc khuất không ai nhìn thấy, cởi bộ đồ rằn ri ra bỏ vào siêu thị, sau đó thay đôi giày vải nữ đã đi lúc sáng, đội mũ và đeo khẩu trang, ra khỏi con ngõ đi về phía cửa hàng hợp tác xã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận