Xuyên Về 60 Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt


Nghe vậy, mặt ông lão mới dịu lại: "Cháu ngoan, ông nhận tấm lòng của cháu, nhưng gạo thì không thể để cháu chịu thiệt được, đổi bao nhiêu gạo, ông trả cho cháu."

"Ông cứ nhận đi ạ, cháu biếu ông, ông mà không nhận là cháu giận đấy.

Còn đây là bánh bao, ông với bà chia nhau mỗi người một cái." Nói rồi cô ba chân bốn cẳng chạy mất.

"Cô bé này tốt bụng thật!" Ông lão vừa đi vừa cảm thán, một tay xách vò rượu, một tay bưng bát bánh bao về nhà.

Thực ra trong lòng Diệp Thư biết, quà cáp cho ông lão hơi hậu hĩnh quá.

Phải biết là thời buổi này, rượu không dễ mua đâu, không chỉ cần phiếu mà còn rất hiếm khi người ta bán.

Rượu thì phải nấu từ gạo, trong khi người còn chẳng có mà ăn, lấy đâu ra gạo mà ủ rượu?

Chưa kể còn có hai cái bánh bao trắng nữa chứ.

Vùng này trồng toàn cao lương, cho nên mới có một cái nhà máy rượu, còn lúa mì thì hiếm lắm.

Nhà nông quanh năm suốt tháng có được bữa cơm trắng đã là may, nói gì đến rượu, chỉ riêng hai cái bánh bao trắng thôi cũng đã là một món quà lớn rồi.


Cô làm vậy cũng có lý do của cô.

Từ ngày cô đi làm, ông lão rất quan tâm đến cô, lần nào cô lên huyện, ông cũng giúp cô trông đàn dê, tối đến cô còn không phải chạy ra cho dê ăn, ông đều tranh thủ cho ăn hộ rồi.

Vả lại ngày trước, lúc bà nội cô còn sống, bà với nhà ông rất thân thiết, nhà ông cũng là họ hàng gần nhất của nhà cô.

Nhà cô bây giờ chỉ còn mỗi mình cô, có chuyện gì cũng không ai giúp đỡ.

Nhà ông lão thì khác, ông có hai người con trai, dưới nữa là năm đứa cháu, chưa kể con cháu các thứ, người đông như vậy, đúng là con đàn cháu đống.

Cô nghĩ, tình nghĩa này không thể để phai nhạt được, sau này có chuyện gì, không mong gì hơn, chỉ cần ông lão nói đỡ cho cô một câu là tốt rồi.

Người nông thôn tuy chất phác thật đấy, nhưng ai cũng có toan tính của riêng mình, cô đây cũng là phòng xa, trước hết phải vun vén mối quan hệ cho tốt đẹp đã, sau này mới dễ nói chuyện.

Diệp Thư về đến nhà, vơ đại một nắm rau cho gà con ngỗng con ăn, số còn lại đem phơi khô cất đi.

Bởi vì biết năm nay sẽ hạn hán nên cô đang tranh thủ chuẩn bị.

Cháo với bánh ngô được chia từ nhà ăn đều được cô cất kỹ.

Sân trước thì trồng rau, sân sau dự tính trồng toàn khoai lang, lúc nào rảnh là lại đi đào thêm rau dại, phơi khô tích trữ.


Cô cũng muốn nhắc nhở mọi người là năm nay sẽ hạn hán, nhưng nói ra thì ai mà tin? Cô cũng chẳng có người lớn nào đủ thân thiết để tin tưởng, phải nói là cho đến thời điểm hiện tại, cô không tin tưởng bất cứ ai cả.

Ngay cả Xuân Hạnh, bạn thân của nguyên chủ, cũng chỉ vì cô ấy hay tìm đến chơi, tính tình lại dễ chịu nên cô mới thân thiết hơn chút thôi, chứ bảo là bạn tâm giao thì chưa đến mức đấy.

Cô trải rau dại lên nia phơi, rồi vào nhà rửa tay lấy bát đi nhà ăn lấy phần cơm, mang về cất như mọi khi.

Cô lấy một cái bánh bao ăn, ăn xong thì ra sân trước cuốc đất, hai hôm nữa mưa xuống là có thể gieo hạt được rồi.

Ngày nào cô cũng đi chăn dê, đốn củi, đào rau dại, đọc sách, cứ tất bật như vậy cho đến Tết Thanh minh.

Hôm đó, cô làm theo mọi người trong làng, đi tảo mộ cho gia đình nguyên chủ.

Cô đã chuẩn bị sẵn giấy vàng, xách theo một bình rượu, vai vác cuốc xẻng đi ra nghĩa địa.

Đến nơi, cô nhổ hết cỏ dại xung quanh, vun thêm đất cho đầy mộ, sau đó mới đốt giấy vàng, trong lòng thầm khấn vái.

Mong rằng ở thế giới bên kia, gia đình họ có thể đoàn tụ với nhau.

Cô sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt.

Tuy cô không có tài cán gì, nhưng sang năm nhất định sẽ thi đỗ đại học, không để nhà họ Diệp phải xấu hổ.

Khi còn ở trong làng, năm nào vào ngày giỗ, Tết, cô cũng sẽ đến đây thắp hương, dâng giấy.

Sau này, dù có đi xa, cô cũng sẽ nhờ người ta làm những việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận