Vừa nghĩ đến thịt trong đầu, trên tay bỗng nặng trĩu, vậy mà lại xuất hiện một hộp cơm thịt kho tàu, Diệp Thư bật dậy.
Trời ơi! Đây là tình huống gì thế này? Vừa nghĩ đến thịt là trên tay liền xuất hiện thịt, chẳng lẽ miệng của mình linh nghiệm thật, muốn gì được nấy sao?
Diệp Thư đặt hộp cơm xuống, lật tay xem xét mấy lần, lại kiểm tra thân thể không có gì.
Chưa kể đến vết bớt, trên người cô thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, và ngay cả khi cô kiểm tra túi cũng không có gì ở đó.
Diệp Thư nhớ lại những cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây, thử thăm dò nói: “Vào trong.”
Người Diệp Thư nhoáng lên một cái, vậy mà thật sự đã vào trong một nơi nào đó.
Diệp Thư quan sát xung quanh nơi này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, đây chẳng phải là siêu thị đã khiến cô xuyên không hay sao?
Diệp Thư cảm thấy thật may mắn, tuy rằng lần trước đến siêu thị còn xui xẻo gặp phải động đất, xuyên không đến năm 60 sắp phải trải qua ba năm thiên tai.
Nhưng may mắn là siêu thị cũng đi theo cô, ít nhất không phải lo lắng ba năm này sẽ chết đói.
Siêu thị này là siêu thị cỡ trung bình gần nhà Diệp Thư, tổng cộng có bốn tầng, tầng một là siêu thị, tầng hai là quần áo, tầng ba là đồ gia dụng, tầng bốn là đủ loại quán ăn vặt, nhà hàng, loại hình thức bán mang đi.
Diệp Thư cũng không lên đó, đồ dùng ở tầng hai, tầng ba bây giờ mà lấy ra cũng không dám dùng.
Diệp Thư đi dạo một vòng ở tầng một, siêu thị tuy không lớn, nhưng “mật ít ruồi nhiều”, đủ loại mặt hàng đều rất đầy đủ, hơn nữa vì trong siêu thị có khu sinh hoạt, nên gạo, mì, dầu, còn có đủ loại nhu yếu phẩm dự trữ đều rất dồi dào.
Diệp Thư không xem kỹ những khu vực khác, đến khu lương thực, cô như chuột sa chĩnh gạo, bắt đầu vui vẻ nhìn ngó xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh giá hàng.
Diệp Thư bước tới mở cửa ra xem, thì ra là một nhà kho chứa gạo mì lớn, có lẽ là hàng mới nhập về.
Con đường nhỏ được chừa ra ở giữa chất đầy các loại bao gạo mì cao hơn đầu người, loại mười cân, hai mươi cân, năm mươi cân đều có đủ cả.
Diệp Thư men theo con đường nhỏ trong kho đi vào trong, lúc nãy ở cửa bị bao gạo che khuất nên không nhìn thấy.
Phía sau bao mì là những thùng dầu, cũng đủ loại quy cách, hơn nữa dầu lạc, dầu hạt cải, dầu đậu nành ..., những loại dầu ăn thường dùng nhất đều có.
Diệp Thư đi một vòng như lãnh đạo đi thị sát, sau đó lại đi ra ngoài, cửa kho cũng không đóng, dù sao thì ở đây ngoài cô ra cũng không còn ai.
Diệp Thư đi dạo một vòng, cơn phấn khích qua đi, bắt đầu nghĩ đến kế hoạch cho tương lai.
Bây giờ cô không lo lắng về vấn đề sinh kế nữa, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà tiêu xài phung phí, những thứ này, dù sao cũng phải có lý do chính đáng.
Hơn nữa, khi hạn hán ập đến, mọi người đều không có đủ ăn, thậm chí còn ăn vỏ cây, rễ cỏ, gầy trơ xương, đi lại cũng không có sức, mà cô lại ăn uống hồng hào như vậy chắc chắn cũng không được.
Có vẻ như cô vẫn phải nghĩ cách để thi vào đại học, sau đó tìm một công việc ở thành phố.
Như vậy cũng có thể có thu nhập chính đáng, cho dù bản thân ăn uống ngon hơn một chút mọi người cũng sẽ không nghi ngờ quá mức, bản thân chú ý một chút, tốt nhất là mua một căn nhà ở thành phố.
Bình thường thì ở thành phố, đến kỳ nghỉ thì về quê.
Diệp Thư đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy Xuân Hạnh ở ngoài cửa gọi mình: "Diệp Thư, Diệp Thư."
Diệp Thư vội vàng muốn tìm chỗ cất hộp cơm thịt kho tàu đi.
Không phải là cô tiếc hộp cơm thịt này, mà là không giải thích được nguồn gốc của nó.
Diệp Thư đang nghĩ cách giấu thịt đi thì thịt đột nhiên biến mất.
Diệp Thư thầm nghĩ, chẳng lẽ là ở trong siêu thị, có thể lấy đồ ra ngoài thì cũng có thể cất vào được, nghĩ vậy, trong đầu Diệp Thư hiện lên hình ảnh siêu thị, rõ ràng là quầy thu ngân của siêu thị, hộp cơm thịt kho tàu kia đang nằm im lìm trên giá để đồ của quầy thu ngân.