Dù Tô Nhạc Tùng có chín chắn đến đâu thì cũng chỉ mới mười hai tuổi, sau khi ngạc nhiên thì ngửi thấy mùi thịt thơm vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Con bé Tô Hiểu Diệp này biết chị gái kiếm được tiền mới mua thịt về ăn, từ sớm đã ngồi trên ghế duỗi chân, kéo bát cơm về phía mình, cầm thìa chuẩn bị ăn.
"Mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay bên hợp tác xã phát lương, chị nghĩ mua chút thịt về để vui, hợp tác xã có mối, cũng quen với bên lò mổ, giá sẽ rẻ hơn một chút.
" Tô Hiểu Yến không chớp mắt giải thích.
Hợp tác xã chính là cái cớ tốt nhất, dù sao Tô Nhạc Tùng cũng không thể chạy đi hỏi xem những thứ này có phải thật không.
Không có ai tùy tiện nói về phúc lợi mà mình được hưởng, đều giấu giếm để dành cho gia đình mình có cuộc sống tốt hơn.
Có lẽ danh tiếng về phúc lợi tốt của hợp tác xã đã truyền ra ngoài từ lâu, hoặc cũng có thể là tin tưởng chị cả, Tô Nhạc Tùng nghe xong cũng không nghi ngờ nhiều, còn rất vui: "Vậy thì tốt, chị cả cũng đừng quá mệt.
"
Tô Hiểu Yến gật đầu đáp: "Được, sau này nhà mình mua gì chị sẽ lo, bên hợp tác xã của chúng ta có mối, em cứ yên tâm làm việc đồng áng là được.
" Sau này muốn lấy thứ gì từ kho không gian ra, chỉ cần lấy cớ là mua ở hợp tác xã là có thể qua mặt được.
Nếu lần nào cũng phải giải thích với đứa trẻ Tô Nhạc Tùng này thì lâu dần cô cũng sẽ mất kiên nhẫn.
Cô giục: "Mau ăn đi, lát nữa thịt nguội sẽ không ngon nữa.
"
Tô Nhạc Tùng vẫn luôn tin tưởng chị cả, trước đây trong nhà đều do chị cả quản, thực ra cậu không hiểu rõ những chuyện này lắm.
Nói đến chín chắn thì cũng chỉ là hai ngày nay chị cả bị sốt, trong nhà không có ai nên cậu mới phải gánh vác trách nhiệm người đàn ông duy nhất trong nhà.
Lúc này nghe chị cả nói vậy, cậu cũng yên tâm.
Cơm trắng thơm phức ở ngay trước mặt, đó là thứ cả năm cũng chưa chắc được ăn.
Gắp một miếng thịt ăn, cho vào miệng đầy mỡ, cắn một miếng mặn mặn rất thơm, Tô Nhạc Tùng lại ăn thêm hai miếng cơm.