Xuyên Về Cổ Đại Điền Văn Làm Giàu


Dư lão nhân và mọi người mặt mày đẫm mồ hôi bước vào sân, Lưu Hoa lập tức múc một chậu nước cho họ rửa tay, sau đó múc nước nóng trong nồi ra: “Cha, nương, dùng nước nóng tẩy sơ rồi vào ăn cơm.”
Ơ, nước dầu mỡ thế này lau người, liệu có sạch không? Dư Thanh Mai nghĩ thầm.
Dư lão nhân và hai nhi tử là nam nhân nên không để ý, cởi áo ngoài ở sân rồi bắt đầu lau rửa, Dư Hà Thị và Dư Bình thì vào trong nhà cọ rửa.
Lưu Hoa đi vào bếp lấy trứng hấp ra, chia cơm cho mỗi người.

Dư lão nhân và mọi người lần lượt ngồi xuống, chờ mọi người ngồi đông đủ mới bắt đầu ăn cơm.
Bốn đứa nhỏ thấy trước mặt mình có chén trứng hấp thì vui mừng không khép miệng được, Thỏ Thỏ ngoan ngoãn nói: “Gia gia nãi nãi, cùng nhau ăn a.”
Dư lão nhân vui vẻ cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn: “Ngoan, ngoan Thỏ Thỏ, các cháu cứ tự ăn đi.”
Dư Hà Thị gắp một miếng mỡ heo đặt vào bát Dư Thanh Mai: “Thanh Mai, ăn thịt đi, mau ăn.”
Dư Thanh Mai gắp miếng thịt trong bát bỏ lại vào bát Dư Hà Thị: “Nương, nương ăn đi, nương làm việc vất vả, cần phải ăn nhiều thịt, con còn có trứng hấp mà, hơn nữa món khác tẩu dâu nấu cũng ngon, con vừa nãy đã nếm thử rồi.”
Dư Hà Thị trách yêu nhìn con gái: “Khuê nữ của nương cũng biết thương nương rồi.”
Nhưng Dư Hà Thị vẫn gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát Thanh Mai (may mà mình vốn dĩ thích ăn mỡ heo).

Dư Thanh Mai nhìn nương trong lòng thấy ấm áp, người nương này thật sự thương con gái.
Dư Thanh Mai đứng lên, đẩy bát ra trước: “Cha, đại ca, nhị ca, mọi người ăn thịt đi, nếu không ăn, thịt sẽ vào hết bát con mất.” Lập tức trong nhà đầy tiếng cười.

Dư Thanh Mai thấy mọi người ăn gần xong, liền nói: “Cha, cha xem bát này dễ vỡ thế này, cha làm cho con bát gỗ, muỗng gỗ đi, như vậy sẽ không vỡ nữa.”
“Bát gỗ, muỗng gỗ.” Dư lão nhâ suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên nói: “Cha và đại ca, nhị ca con sẽ suy nghĩ làm thử coi sao, khi nào làm được sẽ làm cho mỗi đứa nhỏ một bộ.”
Sau bữa trưa, Dư lão nhân và mọi người lại ra đồng làm việc, Lưu Hoa bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
Trên đường đi Dư lão nhân mắt sáng rực nói với hai nhi tử: “Bát gỗ, muỗng gỗ, các con nói sao chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ, tối nay về chúng ta thử làm, làm nhiều chút, lần sau mang ra chợ bán.”

Dư Đại Vĩ nói: "Cha, người nói liệu có ai tới mua không?" Dư lão nhâ nhìn đại nhi tử thật thà, thở dài một hơi: Công việc làm mộc cũng không tệ, nhưng một chút đầu óc kinh doanh cũng không có.
Dư Trung Vỹ nói: "Đại ca, chắc là có thể bán được, đệ ở trấn trên chưa từng thấy ai bán bát gỗ và thìa gỗ đâu." Dư lão nhân nhìn đứa con thứ hai vớt vác được chút an ủi.
Dư Thanh Mai không có việc gì làm, lại cùng bốn đứa nhỏ đi chơi trong vườn rau.

Đồ Đồ và Ngưu Ngưu đang chơi đào đất, Thỏ Thỏ và Nữu Nữu thì ngoan ngoãn nhổ cỏ.

Dư Thanh Mai ngồi xổm bên cạnh nhìn chúng: "Mấy đứa nói khi nào chúng ta có thể đi ra ngoài chơi nhỉ."
Thỏ Thỏ lo lắng nhìn cô cô: "Nãi nãi nói không được ra ngoài chơi."
Dư Thanh Mai thở dài, cầm cây gậy nhỏ cúi đầu vẽ vời lung tung.
"Thanh Mai, Thanh Mai, cháu ngoan của bà, bà đến thăm cháu gái ngoan đây.

Thanh Mai..." Nghe thấy tiếng gọi, Dư Thanh Mai ngẩng đầu, Thỏ Thỏ lập tức đứng dậy: "Là lão tổ tông (bà cố) đến rồi."
Dư Thanh Mai nghĩ: Mình còn có bà cố nữa à.
Dư Thanh Mai và bốn đứa nhỏ chạy ra sân, thấy một bà lão tóc bạc, mặc bộ quần áo vải thô màu xanh, tuy không có miếng vá nhưng cũng đã bạc màu, trông tầm 60 tuổi, thân thể khỏe mạnh, xách một cái giỏ tre, đi lại vững vàng.
Dư Lưu Thị thấy năm đứa nhỏ chạy tới, liên tục nói: "Chậm thôi, chậm thôi nào." Sau đó ôm lấy Dư Thanh Mai, kêu lên một tiếng "gan ruột" đầy yêu thương.
Dư Lưu Thị vuốt ve khuôn mặt Dư Thanh Mai: "Cháu ngoan của bà gầy đi rồi, bà mang đồ ngon tới cho con, chúng ta phải bồi bổ thật tốt."
Lưu Hoa từ trong bếp bước ra gọi: "Nãi nãi, bà đến rồi, mau vào ngồi đi." Rồi đỡ Dư Lưu Thị vào nhà.
Dư Lưu Thị ngồi trước bàn bát tiên, đặt giỏ lên bàn, lấy ra một túi bột mì trắng, ba mươi quả trứng gà và một miếng thịt ba chỉ để Lưu Hoa cất đi.

Lưu Hoa từ chối một hồi không được đành nhận.

Dư Lưu Thị nói: "Vợ của Đại Vỹ, tối nay làm đồ ăn cho Thanh Mai nhé."

Lưu Hoa cười đáp lời: "Vâng nãi nãi, nhất định sẽ bồi bổ cho muội muội trắng trẻo mập mạp."
Dư Thanh Mai nhìn người bà hiền từ, lao vào lòng bà nói: "Nãi nãi, con đã khỏe rồi, nãi mới nên ăn nhiều đồ ngon để bồi bổ." Đổi lại là một màn xoa bóp "gan ruột" nữa của Dư Lưu Thị.
Dư Lưu Thị ôm Thanh Mai, nhìn đôi cặp song sinh, cười nói: "Đồ Đồ, Thỏ Thỏ, Ngưu Ngưu, Nữu Nữu cũng ăn, đều ăn trắng trẻo mập mạp."
Bốn đứa nhỏ đồng thanh gật đầu: "Vâng, bà cố."
Dư Lưu Thị ôm năm đứa cháu một lúc rồi về, Lưu Hoa đỡ bà đi tới nhà bác cả.
Lưu Hoa quay về trước tiên ra ruộng nói chuyện bà cố đến nhà với ông già nhà họ Dư, rồi nói với Dư Hà Thị: "Nương, nãi nãi mang đến một túi bột mì trắng, ba mươi quả trứng gà và một miếng thịt ba chỉ, con thấy miếng thịt đó phải đến 2-3 cân."
Dư Hà Thị nói: "Ừ, đến Tết thì cho nương và đại ca họ nhiều chút lễ vật.

Bột mì trắng cũng là thứ quý giá, con về hỏi Thanh Mai muốn ăn gì, bột mì trắng thì làm cho con bé ăn, một túi nhỏ cũng không đủ cho cả nhà ăn đâu." Lưu Hoa đồng ý rồi về nhà.
Lưu Hoa về nhà hỏi Dư Thanh Mai: "Muội muội, tối nay muốn ăn gì, nương nói làm bột mì cho muội ăn."
Dư Thanh Mai nghĩ một lúc: "Tẩu tẩu làm bánh đi, thêm chút hành, cho chút muối, nướng mỏng một chút, cuộn lại chắc chắn ngon.

Đại tẩu nghe nói thôi muội đã thấy đói quá rồi." Bốn đứa nhỏ cũng đều nuốt nước miếng.
Lưu Hoa cười nói: "Cũng gần đến giờ rồi, để tẩu đi nhào bột đây."
Dư Thanh Mai cũng lon ton vào bếp: "Muội muốn đi cùng, chỉ xem thôi." Nói rồi leo lên ghế, ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh.
Lưu Hoa đổ bột mì vào bát, thêm nước, muối và hành lá thái nhỏ rồi bắt đầu nhào bột, khi bột đã đủ độ thì đậy khăn ẩm để sang một bên.

Gọi Thố Thố canh lửa, rồi nấu cháo tối, hâm nóng thức ăn còn thừa buổi trưa thành một bát, thêm một đĩa rau xào, tất cả bày lên bàn.
Tiếp đó chuẩn bị nướng bánh, nhào bột thành dải dài, cắt thành từng miếng nhỏ, mỗi miếng cán mỏng, cán được hơn ba mươi miếng bánh.


Rửa sạch chảo, để lửa nhỏ, bôi mỡ lợn lên chảo.

Một miếng bánh cán mỏng nướng xuống phát ra tiếng "xèo xèo", mùi hành, bột mì và mỡ lợn thơm lừng trong bếp.

Một miếng chín, đặt vào giỏ tre bên cạnh, tiếp tục nướng.
Bánh hành nóng mới ngon.

"Đại tẩu, cho muội một miếng thử vị trước." Thanh Mai thèm thuồng.

Lưu Hoa đặt giỏ tre lên ghế: “Muội muội cẩn thẩn còn nóng đó?"
Thanh Mai gật đầu, chạy ra cửa bếp lớn tiếng: "Các cháu vào ăn bánh!" Soạt soạt soạt, ba đứa nhỏ bên ngoài lập tức nhìn qua, đều nuốt nước miếng.

Thực ra chúng đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu, nhưng vừa nãy nương (bác dâu) nói, bột mì bà cố mang tới là cho cô cô ăn, nên chúng chỉ đứng thèm từ xa, cố gắng không lại gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận