Trong chốc lát, ba tháng thời gian đã trôi qua,
"tiểu Hi, tiểu Hi - - ngươi đâu rồi, mau qua đây xem việc tốt tiểu thất nhà ngươi gây ra đây này", Lý Ái Hoa tay chống nạnh, tức giận hét lớn, khuôn mặt khả ái vì tức giận mà đỏ bừng lên
Cố Hi đang bận phơi thuốc bên ngoài nghe thấy thế thì không khỏi thở dài, lại là chuyện gì nữa đây, mới sáng sớm, đây đã là lần thứ hai rồi
Vừa thấy Cố Hi đi ra, Lý Ái Hoa lao vào cáo trạng đủ mọi tội tình với cậu, nào là rau củ mới mua sáng nay đã bị cắt nát, gạo thì vương vãi lung tung, hũ gia vị thì bị đổ gần hết, cả căn bếp đều loạn cả lên
Mà người bị tố cáo nãy giờ vẫn không lên tiếng mà chỉ nhìn Cố Hi với ánh mắt vô tội, cậu thở dài hỏi hắn: "tiểu thất, lại gây ra chuyện gì rồi, mau xin lỗi Hoa Hoa đi"
Tiểu thất trong miệng cậu chính là nam nhân mất trí nhớ bị cậu nhặt được, hắn không nhớ nhà mình ở đâu Cố Hi bèn thu nhận hắn, hắn không nhớ tên Cố Hi đặt cho hắn tên, có điều cậu không giỏi trong khâu đặt tên cho lắm, thấy hắn thích liền gọi tiểu Thất cho có cái tên mà gọi chứ cứ suốt ngày ngươi với ta thì có chút cứng nhắc
Tiểu thất từ khi tỉnh dậy, rất dính người, hắn không biết dùng đũa Cố Hi kiên nhẫn dạy hắn, hắn không biết tự tắm, Cố Hi dạy hắn tự làm, hắn sợ ngủ một mình, sợ bóng tối, Cố Hi hằng đêm kể chuyện cho hắn nghe, mỗi đêm đều phải rúc vào người cậu mới chịu ngủ, hệt như một đứa trẻ, cũng không biết tại sao Hoa Hoa không thích tiểu thất, hai người cứ chạnh choẹ nhau suốt ngày thôi
Lúc này hắn mới lại gần Cố Hi, thân hình cao lớn ôm chầm lấy cậu, đầu lớn cúi xuống dụi dụi vào hõm vai Cố Hi, khuôn mặt vô tội nhăn thành một cục, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi
"tiểu Hi, Hi nhi, ta không có phá hoại, ta chỉ muốn nấu cho ngươi ăn thôi mà, Hi nhi đừng mắng ta, Hi nhi đừng tức giận"
Từ khi thấy nữ tử nhà bên cạnh gọi hài tử của mình là Yên nhi, tiểu thất cứng đầu muốn gọi cậu là Hi nhi cho bằng được thì thôi, Lý Ái Hoa cũng được một phen nổi loạn, cũng đòi gọi cậu là Hi nhi, cũng may là chuyện này không kéo dài lâu hơn nữa, nếu không Cố Hi cũng vì nó mà ốm mất
Cứ như vậy, Cố Hi bị chú chó con to xác cọ tới cọ lui, bị lời nói nũng nịu của hắn làm mềm lòng, đành kêu hắn về phòng lấy giỏ trúc để lát nữa lên núi hái thuốc, còn mình thì ở lại dỗ Lý Ái Hoa đang tức đến xì khói
Lý Ái Hoa thật sự tức đến phát điên rồi, phòng bếp bị lật tung lên thì không nói, đêm hôm qua lại dám lén sang phòng tiểu Hi ngủ, bị cậu mắng cho một trận vẫn chưa chừa, cái tên nam nhân to xác chết tiệt này lại dám giữa thanh niên bạch nhật công khai ôm ấp tiểu Hi, nếu để người ngoài biết được thì chẳng phải sẽ bị bọn họ nói ra nói vào hay sao? có khi còn nghi ngờ trinh tiết còn trong trắng của tiểu Hi mất, phải nghĩ cách tách hắn ra khỏi tiểu Hi thôi
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa
"Cố đại phu, ngài có nhà không?"
"tới liền đây"
Cố Hi nhanh chân ra ngoài mở cửa cắt ngang Lý Ái Hoa đang định dài dòng phân tích cái không nên xảy ra giữa cậu với tiểu thất, nói thật cậu không để tâm lắm mấy cái vụ nam nhân - ca nhi thụ thụ bất thân, không nên thân thiết với người khác giới,! bởi vì cậu là người hiện đại, tư tưởng đương nhiên thông thoáng hơn người dân ở đây rất nhiều, có điều Hoa Hoa ngày nào cũng lải nhà lải nhải làm cậu cũng thấy phiền não theo
Lý Ái Hoa không vui vì bị cắt ngang nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau cậu.
*tiểu kịch trường:
Hoa Hoa: tiểu Hi không thương ta nữa rồi, hức, *sụt sịt*
Lão công tương lai: Đừng buồn nữa, không phải còn có ta sao?
Hoa Hoa: không muốn, ta muốn tiểu Hi cơ, ta có gì không bằng nam nhân đó chứ, thông minh cũng không thông minh bằng ta, không biết nấu ăn, chỉ được cái mặt đẹp *ủy khuất*
Lão công tương lai: Vậy sau này để ta bồi ngươi, trong mắt ta ngươi điểm nào cũng tốt hết ^~^
Hoa Hoa: ngươi là ai?
Lão công tương lai: phu quân của ngươi ^~^
Hoa Hoa:! ngươi cút ra! đồ biến thái!!.