Xuyên Về Cổ Đại Làm Lang Y


Tiểu thất vừa thấy Cố Hi thì kích động chạy đến, ôm chầm lấy cậu
"Hi nhi"
Lý Ái Hoa cũng cấp tốc chạy tới, thở không ra hơi, tiểu thất dù mất trí nhớ, hành động như trẻ con nhưng thân thể vẫn là người trưởng thành, sức lực của ca nhi làm sao có thể so với nam nhân cao lớn này được chứ
"xảy ra chuyện gì?"
"ta muốn tìm Hi nhi, nhưng hắn không cho", tiểu thất dùng giọng điệu ủy khuất lên án Lý Ái Hoa, khuôn mặt chực chờ rơi lệ
"ta! ta đúng là không cho ngươi đi, nhưng tiểu Hi bận việc là thật, để ngươi tới phá đám à!"
Tiểu thất làm như bị Lý Ái Hoa dọa sợ, nước mắt lưng tròng trốn sau tấm lưng nhỏ bé của Cố Hi, tay nắm chặt vạt áo cậu, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vô cùng -_-
Cố Hi vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn, an ủi vài câu, khiến Lý Ái Hoa tức giận không thôi, hắn (tiểu thất) chắc chắn đang giả vờ! hắn là đang cố tình giành lấy sự quan tâm của tiểu Hi! cậu là người làm đúng mà sao lại giống như người ác độc bắt nạt hắn thế này???
Diệp lão gia tử với Diệp Cẩm Tường ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy cảnh Cố Hi bị nam nhân cao lớn, khuôn mặt soái khí nhưng nét mặt có chút ngây ngốc ôm chặt cứng thì biểu tình có chút vi diệu
Sau đó là một màn gà bay chó sủa diễn ra giữa Lý Ái Hoa với tiểu thất, mà người bị kẹp ở giữa cũng là người hứng chịu nhiều nhất là Cố Hi
Cố Hi thở dài xoa xoa huyệt thái dương: "được rồi, đừng làm ồn nữa, nhà đang có khách"
"Nhà Cố đại phu lúc nào cũng náo nhiệt như này sao, ha ha", Diệp lão gia tử vừa cười vừa lại gần chỗ cậu

"Diệp lão gia, khiến ngài chê cười rồi", Cố Hi cười ngượng ngùng nói
"không hề không hề, ở nhà ta muốn náo nhiệt cũng không nổi", mà Dương nhi cũng không chịu cho ta đi chơi, Diệp lão gia tử thầm nghĩ
"Cố Hi, vị này là?", Diệp Cẩm Tường im lặng nãy giờ mới chịu lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía tiểu thất
"không dám giấu gì, đây là bệnh nhân ta cứu được, hắn hiện tại mắc chứng mất trí nhớ nên tạm thời ở nhờ nhà của ta, tâm trí hắn bây giờ không hơn trẻ con là bao, lúc nãy là hắn thất lễ mong hai vị đừng để bụng"
"ta nào để ý mấy chuyện vụn vặt ấy, Cố đại phu đừng khách sáo", Diệp lão gia tử xua tay nói
"vậy ra hắn là bệnh nhân sao", Diệp Cẩm Tường không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều này, là vì Cố Hi đối xử tốt với hắn sao?
"đúng vậy, nhưng cũng có thể coi hắn như đệ đệ của ta"
Diệp Cẩm Tường gật đầu, nếu Cố Hi coi hắn là đệ đệ thì mình cũng nên làm thân với vị đệ đệ này thôi, biết đâu lại giúp Cố Hi mở lòng với mình hơn thì sao
"chào đệ, ta là Diệp Cẩm Tường"
Tiểu thất nhìn hắn, không đáp, không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy người này muốn cướp Hi nhi khỏi mình
Cố Hi thấy một lúc lâu rồi mà tiểu thất không đáp lại, vội dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn vài cái, tiểu thất mới không nguyện ý mà chào một tiếng sau đó lại rúc vào lòng cậu
Cố Hi cười gượng: "Diệp công tử đừng để bụng, hắn có chút sợ người lạ"
"không sao, ta hiểu được, ta không để ý đâu", Diệp Cẩm Tường mỉm cười, vị đệ đệ này có vẻ khó gần nhưng vẫn phải cố thôi, vì Cố Hi, phải cố lên!
"phải rồi, Cố đại phu, hôm nay lão nhân ta tới đây còn muốn nhờ thêm chút chuyện", Diệp lão gia tử đứng một bên quan sát tất cả, vuốt vuốt râu nói
"ngài cứ nói"
"cũng không phải chuyện gì hệ trọng, chỉ là muốn mời Cố đại phu đến nhà ta một chuyến, Dương nhi với tức phụ của Khâm nhi đã lâu rồi chưa khám tổng.

.

tổng.

.


", Diệp lão gia tử khó khăn lục lọi trong trí nhớ
"khám tổng thể", Cố Hi tốt bụng bổ sung
"đúng đúng, là khám tổng thể", từ khi quen Cố đại phu, vốn từ của ông mở rộng ra không ít, mặc dù không hiểu gì
"được, ngài đợi ta vào chuẩn bị một chút", Cố Hi cười nhẹ nói, sau đó mới dặn dò tiểu thất, ở nhà phải ngoan, nghe lời Hoa Hoa,.

.

vv! , nói đến tư duy tiểu thất quay cuồng choáng váng mới chịu về phòng chuẩn bị đồ
— —
*cộc cộc*
Cố Hi đang chuẩn bị một vài thứ cần thiết nhét vào tay nải thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vội bỏ đồ trên tay xuống, ra mở cửa
"tới đây"
Nhận ra người ngoài cửa là ai, Cố Hi có chút mất tự nhiên mà mời Diệp Cẩm Tường vào
"Diệp công tử tìm ta có chuyện gì không?"
"ta.


.

ta.

.

", Diệp Cẩm Tường cũng không biết mình tới đây làm gì nữa, tự nhiên muốn gặp riêng Cố Hi liền không tự chủ được mà tìm tới đây, lúc hoàn hồn lại thì đã gõ cửa mất rồi
"Diệp công tử, ta có chuyện cần nói rõ với ngài".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận