Ba huynh đệ Cố gia đưa Cố Minh Hiên đi chơi một vòng quanh phủ, sau đó bày một bàn thật nhiều điểm tâm cho bé ăn
“Hiên nhi, điểm tâm có ngon không?”, Cố Hoài Du cười tủm tỉm hỏi bé
“rất ngon ạ”, Cố Minh Hiên gật đầu, hai tay cầm hai loại bánh khác nhau
“vậy Hiên nhi có thể giúp nhị thúc giải đáp một vài chuyện không?”, vì phụ thân chưa tiết lộ sự thật nên hắn không thể đường đường chính chính kêu cháu trai gọi một tiếng nhị bá
“nhị thúc cứ hỏi đi, nếu biết thì con sẽ nói”
“con có nhớ mình và cha đến từ đâu không?”
“con không rõ lắm, chỉ biết con cùng với cha và Hoa thúc thúc đi tới rất nhiều nơi”, Cố Minh mặt nhăn thành cái bánh bao lắc đầu nói
“vậy phụ thân của con đâu?”
“cha nói phụ thân đã đi tới một xa ơi là xa rồi, sẽ không quay lại nữa”
Ba người kia nghe vậy lập tức hóa đá, Hi nhi của bọn vậy mà lại góa chồng rồi!!!
Thất tha thất thiểu tiễn Cố Hi và Cố Minh Hiên trở về Mộc hoa viên, ba anh em trao đổi ánh mắt, đùn đẩy nhau khai báo sự thật
“sao rồi, có hỏi được chuyện gì không?”, Hoài Kỳ Dương sốt ruột hỏi ba nhi tử nhà mình
Cố Tư Nhuệ là anh cả đành nhận trọng trách đứng ra nhắc lại lời của Cố Minh Hiên
Hoài Kỳ Dương nghe xong cả người đều không ổn, cũng may có Cố Hà Uy an ủi mới bình tĩnh lại đôi chút
“hài tử đáng thương của ta, sao lúc nào nó cũng phải chịu khổ như vậy chứ?”, Hoài Kỳ Dương che miệng khóc không thành tiếng, Cố Hà Uy ôm khanh quân nhà mình vào lòng, mày kiếm nhíu chặt, cả người cũng tỏa ra hơi thở đau xót, tiểu nhi tử nhà bọn họ mệnh số không được tốt lắm
Ngay khi vừa sinh ra, một vị đại sư vô tình đi ngang qua và nói với Cố thừa tướng rằng đứa trẻ này vận khí không tốt, quanh năm ốm yếu, bản mệnh mờ nhạt, số mạng ngắn ngủi
Hoài Kỳ Dương nghe được thì luôn sống trong lo sợ, nhìn tiểu nhi tử hơn một tuổi quanh năm ốm yếu trong lòng càng thêm tin tưởng vào lời nói của vị đại sư kia
Trải qua một hồi bàn bạc, Cố Hà Uy quyết định đưa tiểu nhi tử tới Linh Sơn tự tìm cách hóa giải, không ngờ lại gặp lại vị đại sư kia, mà hắn lại là trụ trì của Linh Sơn tự
Trụ trì nhìn tiểu hài tử yếu ớt trong vòng tay Cố Hà Uy, lương tâm không cho phép hắn lơ đi mạng sống của một sinh linh, hắn đồng ý với Cố Hà Uy sẽ cố gắng hết sức giúp tiểu hài tử đó sống bớt chịu khổ hơn một chút nhưng với điều kiện là phải để bé sống và lớn lên ở Linh Sơn tự, ngày ngày ăn chay niệm phật thì may ra có thể kéo dài chút tuổi thọ, trong thời gian đó hai phu phu nhà Cố Hà Uy không được tiết lộ thân phận của bé nếu không sẽ không hiệu nghiệm
Hoài Kỳ Dương nghe yêu cầu của trụ trì thì xót đứt ruột, ôm lấy tiểu nhi tử khóc không thành tiếng, người mạnh mẽ như Cố Hà Uy cũng phải đỏ mắt, vì không muốn con bị bệnh tật giày vò thêm nữa, hai người chỉ đành nén nỗi đau đưa con cho Linh Sơn tự nuôi dưỡng
Mỗi lần đến thăm con chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không thể lại gần
Đến năm tiểu nhi tử tròn mười tám tuổi lại đột nhiên mất tích, có tìm thế nào cũng không thấy, trụ trì Linh Sơn tự chỉ lắc đầu nói số mệnh đã tận, không thể cưỡng cầu
Tin này như sét đánh giữa trời quang khiến phủ Thừa tướng chìm vào hầm băng, Cố Hà Uy sau một đêm như già đi chục tuổi, phái người đi tìm khắp nơi, còn Hoài Kỳ Dương thì đã sớm bất tỉnh nhân sự, trong miệng luôn rầm rì gọi đi gọi lại từ ‘Hi nhi’
Ba huynh đệ trong phủ nhận được tin tiểu đệ đệ nhà mình gặp chuyện không lành, trong lòng tự trách bản thân vô dụng, hận không thể thay y chịu đựng số mệnh trớ trêu
Trải qua bốn năm ròng rã, phủ Thừa tướng khôi phục không khác so với trước kia là bao, chỉ có Hoài khanh quân vì đau buồn quá độ mà suốt ngày phải làm bạn với thuốc men, mọi người trong phủ đều ngầm thỏa thuận không nhắc tới tiểu công tử trước mặt y.
.