Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Lý Ái Hoa không khỏi thở dài
Ai mà nghĩ người bị mình gọi là ‘nam nhân thối’, chửi rủa trong lòng ngay khi vừa gặp mặt lại có năng lực thần kì như vậy chứ?
Lý Ái Hoa tức giận chọc chọc cái ghế, đều là người với người, sao lại khác biệt một trời một vực như thế?! (bé đang ganh với sức mạnh của Hà Chí Tinh đấy (・∀・)
“Lý công tử”
“Trương tổng quản, sao ngài lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì à?”, Lý Ái Hoa thấy người đến, vội chạy ra tiếp đón
Trương tổng quản vội xua tay: “không không, là lão gia kêu ta tới đây đón ngài và Cố công tử hồi phủ”
“hồi phủ?”
“đúng vậy, thiếu gia nhỏ rất nhớ hai người, nhất định muốn gặp”
“thiếu gia nhỏ? Là Cố Minh Hiên á?”
Trương tổng quản như không nghe ra nghi hoặc trong lời nói của Lý Ái Hoa, dáng vẻ đương nhiên trả lời: "đúng vậy"
“phiền Trương tổng quản ngồi bên ngoài đợi ta một lát, ta đi báo cho tiểu Hi một tiếng”, Lý Ái Hoa tạm thời bỏ nghi hoặc qua một bên, rót trà mời Trương tổng quản ngồi, sau đó chạy nhanh đi vào thông báo cho Cố Hi
Nghe Lý Ái Hoa nói xong, Cố Hi nhanh chóng sửa sang lại y phục, cùng với Lý Ái Hoa theo Trương tổng quản tới phủ Thừa tướng
Cũng đã đến lúc làm rõ mọi chuyện rồi, cậu đang có rất nhiều thứ muốn hỏi phu phu Cố thừa tướng đây.
*
Cố Minh Hiên chống cằm nhìn thức ăn trên bàn, không cảm thấy muốn ăn chút nào, bé nhìn sang Hoài Kỳ Dương đang ngồi bên cạnh, ủy khuất nói: “tiểu gia gia, con không muốn ăn, con muốn gặp cha”
“cháu ngoan, ráng đợi một chút, cha con sắp tới rồi”, Hoài Kỳ Dương đau lòng ôm lấy bé mà xoa đầu, cũng may là Hi nhi an toàn trở về
“ngài không lừa con đấy chứ?”, Cố Minh Hiên ngước nhìn ông, cặp mắt to tròn tràn ngập hy vọng
“đương nhiên rồi, bây giờ con mau ăn hết chỗ này đi, nếu không, để cha con biết được con bỏ bữa sẽ không vui đâu”, vừa nói, Hoài Kỳ Dương vừa xúc một thìa cháo đưa lên miệng bé, Cố Minh Hiên ngoan ngoãn ăn hết
Đợi Cố Minh Hiên ăn xong bát cháo, Cố Hi cũng đã tới nơi
“khanh quân, Cố công tử, Lý công tử tới rồi”
“mau dẫn bọn họ vào”, Hoài Kỳ Dương nói xong, ông kêu người dọn đồ xuống, sau đó lại dặn nha hoàn pha trà mang lên
“Hiên nhi, cha của con tới rồi kìa”
Cố Minh Hiên nghe ông nói vậy thì hết sức vui vẻ, lon ton chạy ra ngoài cửa, thấy Cố Hi quả thật đang đi đến, chân nhỏ lạch bạch chạy nhanh tới chỗ cậu
“Cha ơi!!!!”
Cẩn thận đón được Cố Minh Hiên vào lòng, Cố Hi thở phào, cốc nhẹ một cái lên trán bé
“con đó, cha đã nói bao nhiêu lần là không được chạy nhanh như vậy rồi cơ mà!”
“nhưng mà Hiên nhi rất nhớ cha”, Cố Minh Hiên ra sức cọ má lên người cậu lấy lòng
Lý Ái Hoa đứng bên cạnh véo má Cố Minh Hiên: “nhóc con vô tâm, vậy còn thúc thúc thì sao?”
“Hiên nhi cũng rất nhớ Hoa thúc thúc”
“dẻo miệng”, Lý Ái Hoa nghe được đáp án mong muốn mới hài lòng thả cặp má banh bao của bé ra
Cố Hi mỉm cười xoa đầu Cố Minh Hiên, “cha cũng nhớ Hiên nhi lắm, con ở trong phủ có ngoan không đấy?”
“con rất ngoan, tiểu gia gia còn khen con thông minh hiểu chuyện nữa đó”, Cố Minh Hiên ưỡn ngực tỏ vẻ 'cha thấy con có giỏi không'
“tiểu gia gia?”
Hoài Kỳ Dương đứng bên kia chứng kiến bọn họ thân thiết như vậy, tâm tình cũng ấm áp theo, ông tiến lại gần họ, nói: “là ta”
“tham kiến Khanh quân”
“không cần đa lễ”, Hoài Kỳ Dương cản Cố Hi và Lý Ái Hoa định hành lễ lại, kéo ba người vào trong phòng ngồi
“đa tạ Khanh quân đã chăm sóc Hiên nhi trong thời gian ta vắng mặt”
“không cần cảm ơn, đây là chuyện ta nên làm”, Hoài Kỳ Dương mỉm cười lại nói tiếp, “Hiên nhi rất ngoan, ta rất thích nó”
“nếu hôm nay hai vị đã tới đây, vậy thì ở lại làm khách trong phủ đi, cũng sắp tới giờ dùng bữa rồi”
“đa tạ lời mời của Khanh quân, nhưng hôm nay ta tới đây, một là để đón Hiên nhi, hai là muốn được giải đáp một số chuyện”, Cố Hi lễ phép từ chối, cũng nói ra mục đích của mình
Hoài Kỳ Dương hơi sửng sốt, dáng vẻ của Cố Hi hiện tại có vài phần giống với Cố Hà Uy hồi trẻ, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, Hoài Kỳ Dương nhanh chóng lấy lại nụ cười
“ta biết con muốn hỏi gì, đợi mọi người đông đủ rồi bọn ta sẽ nói cho con biết”, ý nói chính là Cố Hi phải chờ Cố Hà Uy trở về mới có thể giải đáp thắc mắc cho cậu và bọn họ cũng không có ý muốn giấu cậu điều gì cả
“vậy làm phiền quý phủ rồi”, đến nước này, Cố Hi không thể không thỏa hiệp.
.